Bên ngoài Vân Mộng thành.
Trên đường.
Một cỗ xe ngựa có khắc ký hiệu nữ thần đang điên cuồng phi nước đại, nữ võ sĩ trên càng xe không ngừng quất vào Tật Hành Thú.
“Linh tỷ tỷ, có thể nhanh lên chút được không, trận đấu của hắn sắp bắt đầu rồi.” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe phát ra trong xe ngựa.
Nữ võ sĩ bất lực nói: “Đừng nóng vội, còn nửa nén hương nữa là tới học viện Số 3 rồi...”
“Không được, vậy sẽ tới trễ mất.” Một bóng dáng nữ tính duyên dáng vọt từ trong xe ngựa ra.
“Linh tỷ tỷ, mượn Tật Hành Thú của ngươi một chút, ta đi trước...” Vù!
Kiếm quang chợt loé, dây thừng trên thân Tật Hành Thú bị chặt đứt, Tật Hành Thú không mang nặng nữa, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, lao về phía trước nhanh như chớp.
Thân ảnh uyển chuyển của nữ tử trực tiếp cưỡi trên lưng Tật Hành Thú, nàng quay đầu cười nhẹ, mái tóc đen dài tung bay, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, nụ cười trong sáng ngây thơ lại có chút ranh mãnh và nghịch ngợm.
“Linh tỷ tỷ, buồng xe làm phiền tỷ rồi.” Thiếu nữ vừa nói xong, quay đầu nhìn về phía Vân Mộng thành xa xa
“Thần ca ca, ta tới đây.”
“Ta đã nói, nhất định sẽ ở trong trung tâm thần điện của Triều Huy luyện tập chăm chỉ, cố gắng tu luyện, sắp xếp thời gian tới thăm huynh, ta làm được rồi! Ta tin huynh nhất định có thể đánh bại Giang Tự Lưu, tạo ra kỳ tích, chờ ta, ta tuyệt đối không cho phép người chứng kiến vinh quang của huynh ngay tại chỗ không phải là ta, hì hì...”
Mái tóc đen dài xinh đẹp tung bay trong nắng chiều chói chang, phản chiếu ánh sáng trong vắt, tựa như ngọn lửa đang nhúc nhích, giống như trái tim nóng bỏng của thiếu nữ.
Nữ võ sĩ mặc áo giáp sáng rơi xuống đất, rất tuỳ ý mà bắt lấy càng xe ngựa đang theo quán tính bay nhanh, trong nháy mắt không thể tin được nâng lấy xe ngựa chục vạn lực, nó lập tức dừng lại.
Vén mặt nạ lên, phía dưới là một khuôn mặt của một nữ võ giả trung niên kiếm ý, nàng khẽ thở dài.
Đi học chỉ hơn một tháng, tất cả các chủ tế, chủ giáo đều nhất trí cho rằng là thiên tài Tế Tư trác tuyệt nhất từ trước tới nay ở thần điện Triều Huy, tư chất vô song, thiên tài kiệt xuất, toát ra một loại sáng chói lọi, ngay cả Thần Ân thần điện ở đế đô cũng bị kinh động.
Nghe nói Giáo hoàng miện hạ đương thời đã xem xét đưa nàng tiến vào lớp Thần Ân thần điện chủ tế, thiếu nữ như vậy tiền đồ nhất định tươi sáng, nhưng lại hết lần này tới lần khác mê luyến một tên công tử bột ở một thị trấn nhỏ ven biển, mặc dù vị công tử này có thân phận là Thần Quyến Giả, nhưng nội bộ ở thần điện vẫn luôn có một lời đồn đại...
Sở dĩ ngày đó công tử này trở thành Thần Quyến Giả là bởi vì Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ vĩ đại cần hiển linh trừng phạt Đàm Cổ Kim cho nên mới mượn thân thể của tên này mà thôi, vốn tưởng rằng theo thời gian trôi qua, thiếu nữ mở to mắt nhìn thế giới rộng lớn, nhiều thiên tài, phong cảnh đẹp sẽ dần quên đi ‘thanh mai trúc mã’ này, dẫu sao thì trong lòng mỗi thiếu nữ ai lại chẳng có tình yêu đầu đời.
Rất nhiều người đến cuối cùng cũng chưa phải là hoàn toàn quên mất, chỉ là chôn giấu ở sâu trong lòng, thỉnh thoảng nghe tiếng gió, lướt nhẹ qua nơi ấy, nhớ lại chuyện cũ thì chỉ khẽ cười nhẹ mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, tình cảm cùng chấp niệm trong lòng thiếu nữ này còn sâu hơn cả tưởng tượng.
Ôi, chữ tình hại người mà, phải nghĩ cách để Tiểu Dạ cắt đứt mối quan hệ này.
...
Phong Ngữ Hành tỉnh, tỉnh hội đại thành, học viện Trung cấp Số 6, khu vực học phía đông, khoa Huyền Văn.
Trong phòng học của năm nhất.
Thiếu nữ xinh đẹp mang chiếc mặt nạ bạc nửa mặt, trên tay đang cầm một cây bút khắc, đang khắc từng nét chữ ‘Huyền Văn đạo thể tam tiến chế sơ cấp Huyền Văn’ lên mẫu thạch cao.
Đây là bài tập của lớp Huyền Văn sáng nay, nàng do nền tảng hơi kém nên phải làm thêm ít nhất mười bài tập về nhà sau giờ học, đây là thói quen của nàng, cũng vì vậy mà rất được các vị giáo viên khoa Huyền Văn xem trọng.
“Một ngày nào đó, ta sẽ có tư cách đứng ở bên cạnh ngươi, lúc đó, ta sẽ không phải chia sẻ vinh quang của ngươi, hưởng thụ sự che chở của ngươi mà sẽ trở thành chỗ dựa cho ngươi, cháy vì ngươi...” Thiếu nữ nghĩ thầm trong lòng.
Niềm tin ấy chính là động lực lớn nhất tiếp sức cho nàng ở học viện, dù có gặp bao nhiêu khó khăn, gánh chịu bao nhiêu tội, nàng vẫn không bao giờ lùi bước, vĩnh viễn tiến về phía trước.
Các bạn cùng lớp liên tục ra vào lớp học.
“Này, ngươi nghe nói gì chưa? Trận chung kết giải đấu giao lưu cấp tỉnh của học viện Sơ cấp đã bắt đầu ở Vân Mộng thành rồi đấy...”
“Tất nhiên là ta biết, hi hi, một trong số họ là học trưởng Giang Tự Lưu của Triều Huy thành.”
“Wow, thực không? Đó là thần tượng của ta đấy, có phát trực tiếp không? Ta phải đi xem.”
“Có, ngay ở Tư Nguyên điện, truyền hình trực tiếp trên màn hình lớn.” “Đối thủ là ai?”
“Ta nghe nói là một tên công tử bột tên Lâm Bắc Thần, còn là kẻ cuồng quảng cáo...”
Bên cạnh truyền đến cuộc trò chuyện từ những người đồng trang lứa. Rắc rắc.
Nhạc Hồng Hương run tay, vẽ lệch hoa văn ra một đường cong, đường văn sắp hoàn thành bị phá huỷ, một cảm giác phấn khích loé lên trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ của nàng.
Nhẹ nhàng cất đi các dụng cụ mô bản, bút khắc khác vào trận pháp thu nạp của Huyền Văn trên bàn học, sau đó lau sạch bụi trên tay, thiếu nữ xoay người bước nhanh ra khỏi lớp.
Cảnh tượng này khiến các bạn học xung quanh vô cùng ngạc nhiên, vị cuồng tu luyện này, lần đầu tiên không kiên trì tự học nữa? Chuyện gì xảy ra vậy?