Ách?
Ngô Phượng Cốc choáng váng, đúng thế, nói rất có lý, không thể phản bác, tại sao ta không thể bắt kịp nhịp suy nghĩ của Lâm Bắc Thần chứ? Sớm biết thế thì chẳng bỏ ra trăm ngàn tiền vàng, cứ để quảng cáo cùng với nhà khác rồi dựa theo giá tiêu chuẩn mà đặt cọc là được rồi.
Sai lầm mà...
Võ đài của trận chung kết được gia cố thêm. Một số pháp sư cấp cao, Huyền Văn sư, luyện kim sư đồng loạt ra tay, ở khắp võ đài bố trí trùng trùng trận pháp, xung quanh võ đài còn đặt thêm nhiều cọc đồng, trên đó có từng đường văn âm khắc, là những hoa văn bí ẩn vô cùng khéo léo, tạo thành một mê hồn trận.
Dẫu sau một bên giao chiến lần này là Giang Tự Lưu, tu vi võ đạo tông sư cấp bốn, những đối thủ trước đây đều không thể buộc Giang Tự Lưu dùng hết sức lực, vì thế võ đài vẫn có thể dùng được, nhưng Lâm Bắc Thần...Dường như có đủ tư cách để buộc Giang Tự Lưu phải dốc toàn lực.
Để ngăn chặn tai nạn thi đấu làm bị thương những khán giả xung quanh, võ đài này đã được gia công cẩn thận để chống lại đòn đánh từ một cường giả cấp bậc đại tông sư.
Nằm trong phạm vi hai mươi dặm quanh võ đài, vạch ra một vùng chân không, đây là khu vực coi như an toàn, có các cao thủ bảo vệ của Sở giáo dục, tất cả các khán giả xem trận chiến cách hai mươi mét.
Các nhân viên chuyên nghiệp đến từ Triều Huy đại thành đang điều chỉnh ống kính Thiên Lý Mục.
Trận chung kết này cực kỳ nổi trong toàn tỉnh, dù sao thì một trong những nhân vật chính, chính là Thiên Diện Thần Kiếm, Giang Tự Lưu.
Trong phạm vi toàn tỉnh, sức nóng của Giang Tự Lưu tuyệt đối có thể so với một trăm Lâm Bắc Thần.
Phía chính phủ tạm thời điều chỉnh cường độ phát sóng trực tiếp, phạm vi phát sóng cao hơn.
Lúc này xung quanh võ đài đã đầy ắp người, từng đoàn từng đoàn, nhìn đi nhìn lại, đen nghịt.
“Cá cược, cá cược, cá cược chính thức, an toàn và đáng tin cậy, được đóng trước khi trận đấu diễn ra...”
“Một năm cho Giang Tự Lưu thắng, một năm mươi cho Lâm Bắc Thần thắng.”
“Liều một phen, sắt vụn trở thành bảo vật, từ khu ổ chuột trở thành một khu giàu có.” Tiếng quát tháo của loại cờ bạc bịp này là lớn nhất.
Đều là trung tâm cờ bạc thuê cao thủ võ đạo giọng lớn, sử dụng thiết bị Huyền Văn khuếch trương âm thanh, hò hét trong đám đông, khí thế hừng hực không ngừng, sẵn sàng chém gió đến cuối cùng.
Khách quý trên khán đài, tân thành chủ Thôi Hạo, các quan chức của tỉnh thành, Ưng Vô Kỵ của đoàn điều tra, đều ngồi ở hàng ghế đầu, hết sức chăm chú.
Một số hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, cường giả giáo viên của đoàn trao đổi cũng rối rít ngồi xuống, không khí tràn đầy căng thẳng.
“Bắc Thần Bắc Thần, vì sao trên trời.”
“Hàng tỷ ngôi sao không thể chạm tới ngươi.”
“Sinh con phải như Lâm Bắc Thần, lão cha chết rồi có thể dựa vào Thần.” “Nam tử đẹp nhất Vân Mộng thành!”
“Bắc Thần yên tâm bay, các cổ động viên sẽ luôn dõi theo.”
Từng tiếng hét chói tai vang lên, là một nhóm fan ra đời chưa lâu ở các đại học viện, chủ yếu gồm nữ tử chưa đủ thành niên, chiếm cả một gốc trên khán đài, điên cuồng cổ vũ cho Lâm Bắc Thần.
Có thể nói, trận chung kết cuộc thi giao lưu này đã khiến hàng vạn công dân từ trên xuống dưới của Vân Mộng thành, cùng chung một kẻ thù, tất cả người dân của Vân Mộng thành đều hy vọng Lâm Bắc Thần có thể thắng, có thể tạo ra một kỷ lục lịch sử cho thị trấn nhỏ ven biển này.
Tất nhiên, với việc làm nền của một số người, tất cả người dân Vân Mộng thành cũng đạt được nhận thức chung... Trận chiến này, cho dù Lâm Bắc Thần có thua thì hắn vẫn là một anh hùng, anh hùng thì không nên bị chỉ trích.
Bầu không khí của toàn bộ học viện Số 3 đều vô cùng nóng bức, chỉ còn chưa đầy một tách trà nữa là các tuyển thủ sẽ lên võ đài.
Không biết ai dẫn đầu, trong ngoài sân đều đồng loạt hét tên Lâm Bắc Thần.
“Lâm Bắc Thần!”
“Lâm Bắc Thần! Lâm Bắc Thần!!”
Ngươi đã gặp hàng chục nghìn người reo hò tên một người cùng một lúc chưa? Ngươi có biết cảnh tượng đó nguy nga và ngoạn mục như thế nào không? Ngươi đã nghe thấy loại âm thanh đó đánh vào trái tim và tâm hồn của một người như thế nào chưa?
Con người luôn là một loại động vật xã hội, cảm xúc của con người cũng dễ bị tác động và lây nhiễm bởi bầu không khí xung quanh.
Những tiếng hoan hô như vậy càng ngày càng lớn, lấy học viện Số 3 làm trung tâm, giống như một tảng đá đập vào mặt nước tạo ra một gợn sóng, từ từ lan ra mọi hướng.
Ngay cả những người không thể có mặt vì không mua được vé cũng đều gia nhập vào trận cuồng hoa ở xa, ngay cả những người bán hàng trong sân cũng vung tay hò hét.
Trong phòng thay đồ tạm thời, khuôn mặt của Giang Tự Lưu cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, cho dù trước đây không lâu trong trận chiến mà hắn đã giành được chức vô địch Thiên Kiêu ở Triều Huy đại thành, cũng từng có bầu không khí như vậy, nhưng mọi người đồng lòng như vậy thì chưa có.
“Thật là một đối thủ đặc biệt.” Trên mặt anh tuấn dịu dàng của hắn xuất hiện nụ cười.
“Giết chết một đối thủ như vậy thực sự là một điều đáng mơ ước và đáng ghi nhớ.” Hắn từ từ nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở.