Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 639: Quỷ hút máu




“Cái gì?” Ngô Phượng Cốc giống như bị ‘điện quang độc long toản’ ngay mông vậy, nhảy dựng lên, thét lên: “Chuyện này không thể nào, ngươi đòi hỏi quá nhiều rồi đấy.”

Những người khác cũng bị sốc trước lời nói của Lâm Bắc Thần, Lâm đại thiếu thật đúng là dám ra điều kiện, một câu nói liền muốn đổi quặng mỏ huyền thạch này từ họ Ngô thành họ Lâm.

Lâm Bắc Thần không vội, hắn nhìn mặt trời trên bầu trời, sau khi đếm thời gian, chậm rãi nói: “Đây là giá cuối, sẽ không có khả năng mặc cả gì nữa, vẫn còn nửa giờ nữa trận chung kết sẽ bắt đầu, Ngô đại nhân có thể suy nghĩ thật kỹ rồi cho ta một đáp án, sau khi trận chiến quyết định bắt đầu, ta sẽ không nói với ông bất kì thứ gì về mỏ huyền thạch nữa, mà tất cả những gì ông nói ở đây hôm nay, bạn thân cùng chủ nhiệm và ta chưa từng nghe nói đến, sẽ không tiết lộ nửa lời.”

Những lời này nói ra quả quyết như sắt đá, Ngô Phượng Cốc há hốc miệng, còn muốn nói gì đó.

Lâm Bắc Thần trực tiếp xua tay ngắt lời: “Không cần phải nói, ta sẽ không thương lượng bất cứ điều kiện nào với ông, ông cứ nói với ta câu trả lời cuối cùng là được rồi.”

Ngô Phượng Cốc im lặng, những người khác cũng không nói gì, bởi vì tất cả đều hiểu rằng lần này Lâm Bắc Thần thật sự đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định.

Họ đã bày tỏ ý kiến của mình một lần trước đó rồi, nếu như lúc này còn nói gì nữa, vậy thì không phải là vì bạn bè mà suy nghĩ nữa rồi, mà là đang áp đặt theo ý mình, đây không phải là một cử chỉ khôn ngoan.

“Món ăn đã nguội rồi, chúng ta ăn trước đã...” Vương Trung phá vỡ sự im lặng, lớn tiếng mời, vì thế trong sân lại náo nhiệt trở lại, mọi người ăn uống no say như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Bắc Thần buộc phải uống ít hơn để tránh uống nhiều ảnh hưởng đến trận chung kết buổi chiều, chỉ có Ngô Phượng Cốc một mình ngồi dưới ánh mặt trời thiêu đốt, bất động như một tác phẩm điêu khắc, nước da đỏ bừng vì phơi nắng, đôi mắt đang suy nghĩ điều gì đó, hai bên thái dương chảy ra từng giọt mồ hôi.

Đó không phải là do nóng, mà là do suy nghĩ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong khuôn viên của học viện Sơ cấp Số 3 lại lần nữa trở nên ồn ào.

“Đã đến lúc cho trận chiến quyết định.” Lâm Bắc Thần đứng lên, cùng mọi người đến võ đài, hắn cũng không nhìn Ngô Phượng Cốc một cái, cũng không hỏi câu nào.

Đi lướt qua.

Giống như là một thứ gì đó khó nghĩ, trên thái dương của nam tử trung niên mập mạp không phải là mồ hôi nữa, mà là từng giọt máu như vô hình.

Những người khác ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, đoàn người bước ra Trúc viện, còn chưa đi ra khỏi rừng trúc.

“Chờ một chút, chờ một chút.”

Mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, như thể đã ốm nặng, Ngô Phượng Cốc cuối cùng từ trong viện đuổi tới, ông ta giống như người bị mất trí, gào lên trước mặt

Lâm Bắc Thần: “Ta đồng ý, ta đồng ý, 60% cho ngươi, cho ngươi... Lâm Bắc Thần, a a, ngươi đúng là quỷ hút máu.”

Dường như nên thông cảm với Ngô Phượng Cốc, chỉ một câu nói mà quặng mỏ huyền thạch giàu có, cứ như vậy mà đổi chủ.

Nhưng những thế hệ lớn tuổi như Đinh Tam Thạch và Sở Ngân thì sâu sắc biết rằng đại Tây Qua này đã đụng Thiên Vận rồi, Lâm Bắc Thần chỉ yêu cầu 60% quặng mỏ của hắn mà thôi, nếu đổi lại là những người quyền quý khác, sợ rằng sẽ ăn tên mập này đến cái xương cũng không còn mất.

Lâm Bắc Thần vẫn còn lương thiện lắm, chẳng qua là chỉ với danh tiếng của một vị Thần Quyến Giả thì thật sự có thể chịu được sự thèm muốn của những kẻ quyền thế khác không?

Đám người Đinh Tam Thạch không khỏi đổ mồ hôi cho Lâm Bắc Thần, âm thầm có cảm giác bị kéo lên một con tàu trộm.

Trong lòng bọn họ rất rõ, một khi Lâm Bắc Thần thực sự gặp bất kỳ rắc rối, bọn họ chắc chắn sẽ không thể đứng ngoài nhìn.

“Lựa chọn khôn ngoan đấy.” Lâm Bắc Thần vỗ vai Ngô Phượng Cốc, sau đó xoa xoa hai tay.

“Hả?” Ngô Phượng Cốc ngẩn ra.

“Giả vờ cái gì.” Lâm Bắc Thần sốt ruột nói: “Tiền, tiền quảng cáo.” Ngô Phượng Cốc nói: “Mỏ huyền thạch đều là của ngươi rồi...” “Phi...”

Lâm Bắc Thần bất mãn nói: “Không thể gộp với nhau được, con ruột còn tính toán rõ ràng mà, một trăm ngàn tiền quảng cáo, đưa ra đây nhanh đi, ta nổi tiếng là không thấy thỏ không thả ưng, không lên giường không mở dây lưng quần, đừng nghĩ đến việc dùng kế hoãn binh với ta.”

Ngô Phượng Cốc ngẩn ngơ nhìn thiếu niên trước mắt.

Ông ta dường như đang nhìn thấy được tộc ma cà rồng hút máu được đồn đại ở Bắc Mỹ rồi, bàn tay run rẩy, ông ta lấy ra một túi bảo vật kém chất lượng đưa tới.

Lâm Bắc Thần nhận lấy, mở miệng túi, một ánh sáng vàng rực rỡ phát ra, muốn làm mù mắt hắn.

A~ tiền vàng.

Thứ tiền vàng chết tiệt này toát lên vẻ quyến rũ và ngọt ngào không nơi nào sánh được, ta ghét tất cả các ngươi.

Lâm Bắc Thần thở dài hài lòng.

Ánh sáng nhạt chợt loé, túi bảo vật kém chất lượng này đã được tải lên Baidu Netdisk.

Tất nhiên hắn sẽ không trả lại chiếc túi, dẫu sao thì dù là túi bảo vật kém chất lượng thì cũng rất đáng tiền.

“Ta thật ngưỡng mộ ngươi.”

Hắn vỗ nhẹ vào vai Ngô Phượng Cốc, cười nói: “Thật may mắn, dễ dàng ôm được cái đùi to như ta.” Nói xong quay người đi về phía võ đài.

Ngô Phượng Cốc cảm thấy rằng linh hồn của mình dường như đã bị móc rỗng, ông ta ngẩn ngơ, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói: “Lấy tiền của ta xong thì huỷ tất cả các quảng cáo khác đi, nhất định phải quảng cáo cái của ta trên võ đài, nhân tiện mang theo dưa hấu của ta nữa, dưa hấu của ta...”

“Huỷ đi?” Lâm Bắc Thần không quay đầu lại nói: “Tại sao ta phải huỷ? Ai quy định trong một trận trên võ đài chỉ có thể làm một cái quảng cáo?”