Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 638: 60%




Ngô Phượng Cốc cười ha ha nói: “Đúng thế, quả nhiên gừng càng già càng cay, Đinh Kiếm Tiên liếc mắt một cái liền nhìn ra, ba mươi phần trăm cổ phần của ta, bạn học Lâm cũng không thể cầm không, phải chống lưng cho ta.”

“Lưng của ông khoẻ như thế rồi, còn cần ta chống?” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: “Tại sao?”

“Bởi vì ngươi là Thần Quyến giả.” Ngô Tây Qua trả lời ngắn gọn.

Thần Quyến Giả!

Ba từ này đủ để thay đổi bầu không khí trong sân, mọi người thường ngày cười hi hi ha ha, không coi Lâm Bắc Thần là người ngoài, nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ biết sức nặng của ba từ này, bất kỳ người hoặc vật nào, một khi được kết nối với thần cũng sẽ được nâng lên một bậc.

“Luật pháp đế quốc, thần điện điển tịch đều bảo vệ tài sản cá nhân là đúng.”

Ngô Phượng Cốc uống một ngụm rượu, xoa xoa vết bầm trên mặt, chậm rãi nói: “Nhưng dù sao ta cũng chỉ là một viên chức bị trục xuất, không có căn cơ gì, đừng nói là trong tỉnh, chỉ riêng Vân Mộng thành thôi cũng không có ai quen đủ phân lượng, một khi tin tức mỏ huyền thạch nổ ra, nhất định sẽ có vô số quyền quý chú ý tới, dưới mọi thủ đoạn, pháp luật và thần điện chưa chắc có thể bảo vệ được ta, các quyền quý giương nanh múa vuốt trong bóng tối, giới hạn thấp như vậy, vượt xa tưởng tượng của người bình thường, chỉ có thủ đoạn từng phút từng phút để cho ta chết không có chỗ chôn, nếu không tìm được chỗ dựa thích hợp, đừng nói là trồng dưa hấu, có sống trên đời này được hay không đối với ta cũng là một vấn đề đấy.”

Mọi người nghe vậy đều âm thầm gật đầu, đại Tây Qua này trong thời khắc mấu chốt, suy nghĩ cũng rất rõ ràng, không bị mê muội trước khối tài sản từ trên trời rơi xuống.

“Vậy nên ông mới tới tìm ta?” Lâm Bắc Thần sờ cằm, chẹp miệng nói: “Nhưng cho dù ta là Thần Quyến Giả thì cũng chỉ là một học viên bình thường thôi, tại sao ông lại cho rằng ta có thể ngăn cản được những tên quyền quý kia?”

Ngô Phượng Cốc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Trực giác.” Ô hô?

Cái tên béo chết bầm này, trước đó còn rất có lý, sao bây giờ lại đột nhiên nói tới tâm linh vậy? Nếu nói là trực giác, thì không có cách nào hỏi thêm nữa.

Lâm Bắc Thần cẩn thận suy nghĩ.

Không thể không nói, trực giác của Ngô Phượng Cốc mẹ nó rất là chuẩn, Lâm Bắc Thần hiện giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tiền.

Chỉ cần có đủ tiền là có thể bảo Kiếm Chi Chủ Quân xuất thủ bất cứ lúc nào, cũng có thể mua các dịch vụ khác nhau trong ứng dụng điện thoại di động bất cứ lúc nào... Có thể tưởng tượng, khi điện thoại di động được nâng cấp, sẽ nhiều chức năng mới xuất hiện hơn, chỉ cần có tiền nạp, hắn chắc chắn là vô địch.

Đồng thời có thể phát triển các chức năng khác nhau của điện thoại di động và tìm cách quay trở lại trái đất càng sớm càng tốt.

Việc kinh doanh này không phải là không thể, nhưng hắn cũng phải cân nhắc những rủi ro trong đó.

Có một câu Ngô Phượng Cốc nói rất đúng, chính là ‘Người thường vô tội, người mang công trạng lại bị xử tội’.

Một khi công khai quặng mỏ huyền thạch nhất định sẽ thu hút rất nhiều ruồi muỗi, thậm chí là cả kền kền, sư tử, hổ, rồng... xúm vào cắn xé, ngăn cản những sức mạnh ngoài sáng trong tối này bản thân cũng phải trả giá lớn.

Giống như người không đáng tin cậy như Kiếm Tuyết Vô Danh, thường xuyên mất liên lạc, vào thời điểm quan trọng, chỉ cần một lần mất liên lạc, chính mình có lẽ lành ít dữ nhiều rồi, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại.

Lâm Bắc Thần theo bản năng nhìn về phía đám người Đinh Tam Thạch, Sở Ngân. Mấy người đều khẽ lắc đầu.

Có một câu là tiền tài động lòng người, nhưng còn có một câu nữa là lòng tham không đáy, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

“Con vẫn còn trẻ.” Đinh Tam Thạch nói thẳng, nghĩa là người trẻ thì khả năng là vô hạn.

Muốn tiền, ngươi còn có rất nhiều cách để kiếm, chẳng hạn như quảng cáo, không cần thiết phải liều mạng.

“Trò cũng...không thiếu tiền như trò tưởng đâu.” Sở Ngân nói.

Ngay cả Bạch Khâm Vân cũng ôm ngực nói: “Ngươi nợ tiền ta, không cần phải trả gấp đâu.”

Ý kiến của tất cả mọi người là rất rõ ràng.

Ngoài mặt, Ngô Phượng Cốc vẫn cười ha ha uống rượu, nhưng từ hô hấp hơi nặng nhọc và đôi tay hơi run khi cầm ly rượu lên của ông ta có thể thấy tâm trạng lúc này nhất định không được thư thái như bề ngoài.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ nghiêm túc, thật ra thì để cho một tên lười nhác suy nghĩ đến vấn đề này thật sự rất khó.

Khi thủy triều lên là tâm trí mạnh mẽ, khi thủy triều rút thì chỉ muốn tuỳ tiện đến tận cùng thế giới, giữa sự lên xuống của thủy triều, hắn lại xoắn xuýt.

Nhìn thấy sự im lặng của Lâm Bắc Thần, Ngô Phương Cốc hít một hơi thật sâu và nói: “40%.”

Trong sân nhất thời lại có âm thanh của hơi lạnh thổi đến.

“Mỏ nghèo hay mỏ giàu?” Lâm Bắc Thần đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Ngô Phượng Cốc do dự một chút, nói thật: “Ta đích thân đi xuống xem, trữ lượng đáng kinh ngạc, hai mươi mét dưới lòng đất có thể nhìn thấy huyền thạch trung cấp, xuống thêm hai mươi mét nữa có thể thấy huyền thạch cao cấp, chiếm ít nhất ba dặm.”

Tiếng hít thở của mọi người trong sân lập tức dồn dập, trong mắt mọi người dường như có ánh sáng đỏ le lói, ngay cả Đinh Tam Thạch cũng không ngoại lệ.

Mỏ giàu, chắc chắn là mỏ giàu, đặt trong toàn bộ đế quốc Bắc Hải, e rằng nó sẽ được xếp vào top 20.

Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía Đinh Tam Thạch, hai người nhìn nhau, Đinh Tam Thạch không kiềm được hơi sửng sốt.

Bởi vì lần đầu tiên trong mắt Lâm Bắc Thần ông ta nhìn thấy một loại muốn thiêu đốt, có phần chói mắt, gần như điên cuồng, cho ông ta cảm giác được vào lúc này, ánh mắt của Lâm Bắc Thần còn thiêu đốt hơn cả ánh mặt trời giữa trưa, rất khó nhìn.

Hỏng bét, Đinh Tam Thạch đã nhận ra điều gì đó, nhưng Lâm Bắc Thần đã vội nói trước ông ta.

“60%.” Hắn nhìn về phía Ngô Phượng Cốc nói: “Ta cầm 60%.”