Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 637: Miếng bánh từ trên trời rơi xuống




Một lát sau, Ngô Tây Qua sưng mặt sưng mày, vừa lau nước mũi vừa giải thích: “Chuyện là như này...”

Ngô Phượng Cốc sinh ra từ nhà nông, từ nhỏ đã đặc biệt yêu thích trái cây, nhưng vì mưu sinh mà thi vào các đại học viện, học võ đạo, sau đó thi ba lần liên tiếp, cuối cùng thi vào hệ thống dân sự của đế quốc, trở thành một cán bộ giáo dục cơ sở của Sở Giáo dục ở Vân Mộng thành, nhưng tình yêu trái cây của người này vẫn chưa bao giờ từ bỏ.

Sau vài năm làm quan chức, trong tay có dư, Ngô Phương Cốc dứt khoát nhận thầu mấy trăm mẫu đất ở Tiểu Tây Sơn của Vân Mộng thành, quê hương của ông ta, sau đó trồng dưa và trái cây vào thời gian rảnh rỗi.

Không bao lâu sau, ông ta thực sự trồng được một loại dưa hấu ở vùng đất này có tên là Tiểu Tây Sơn Linh Tuyền Dưa, bán rất chạy.

Lần trước sự kiện quảng cáo ở Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, Lâm Bắc Thần và Ngô Tây Qua cùng nhau làm quảng cáo, cuối cùng vị ‘công chức’ này đã nhận lỗi và trực tiếp bị đuổi, quả là một cái giá đau đớn, nhưng người này cũng là một người kỳ lạ, sau khi bị đuổi, không những không chán nản mà ngược lại ngày càng trở nên tích cực và hăng hái hơn với công việc trồng dưa, từng bước phát tài.

Sau đó lại bởi vì chuyện của Đàm Cổ Kim có dính dáng trong đó, không hiểu sao lại trở thành ‘anh liệt’, dưới tác dụng đền bù về mặt tâm lý của các thị dân, dưa hấu của hắn từ đầu đến cuối đều là cung không đủ cầu, giá trị con người của cũng tăng vọt, ông ta dứt khoát mua toàn bộ Tiểu Tây Sơn, quyết định trồng dưa hấu đầy ngọn núi, ai mà biết sự khởi đầu này lại moi ra được quặng mỏ, hơn nữa lại là mỏ huyền thạch hiếm có.

Nghe hắn giải thích xong, tất cả mọi người đều trố mắt nghẹn họng, như ăn phải quả chanh, chua xót trong miệng nửa ngày không nói nên lời.

Tiểu Tây Sơn nằm ngoài Vân Mộng thành, khoảng ba dặm về phía tây, đây luôn là một vùng quê nghèo hẻo lánh, chẳng có ai chú ý đến nó.

Là một ngôi làng nông thôn ở ngoại ô, thực tế cũng có rất ít nhà ở đây, cho dù có mua toàn bộ Tiểu Tây Sơn thì đại khái cũng chỉ tốn khoảng mấy ngàn tiền vàng mà thôi.

Ai biết được, trong ngọn núi nhỏ này lại cất giấu một quặng mỏ huyền thạch chứ.

Sớm biết thế, đừng nói là mấy ngàn tiền vàng, cho dù mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn thậm chí trăm triệu tiền vàng thì cũng có người sức đầu mẻ trán mà cướp mua.

Cái tên Ngô Tây Qua này thật sự may mắn, ngàn năm có một.

Hơn nữa, luật pháp đế quốc công nhận quyền sở hữu tư nhân đối với đất đai, nghĩa là, miễn là đất đai được mua thông qua các đường dây chính thức thì là tài sản sở hữu tự do và được bảo vệ bởi luật pháp đế quốc và đồng thời được bảo vệ bởi khế ước thần điện, mọi thứ trong đó sẽ thuộc sở hữu của địa chủ, quyền sở hữu về đất đai là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.

Tên Ngô Tây Qua này đúng là trên mộ tổ tiên chứa vàng mà. Sau khi Lâm Bắc Thần nghe xong, hắn ghen tị sắp khóc.

Ông trời à, nếu mình có may mắn này thì còn cần phải sống chết trên võ đài, kiếm tiền từ quảng cáo sao? Lúc đó cứ nằm ở Tiểu Tây Sơn mà hốt bạc là được rồi, cái gì mà sạc điện thoại, cái gì mà phí xuất thủ cho Kiếm Chi Chủ Quân, chẳng phải như con bò rụng lông, cây me rụng lá sao?

“Ha ha, ta từ lâu đã phát hiện ra rằng nước linh tuyền ở Tiểu Tây Sơn tự nhiên ẩn chứa năng lượng kỳ lạ, có thể khiến dưa hấu to hơn, ngọt hơn và giải khát hơn, cứ nghĩ đó chỉ là do chất lượng nước ngầm tốt thôi, nhưng bây giờ có vẻ nguyên nhân thực sự bởi vì suối nguồn chảy qua mỏ huyền thạch, tự nhiên dính năng lượng huyền khí trong đó...”

Ngô Phượng Cốc hốc mắt bầm đen, càng nói càng vui: “Thật sự rất tuyệt, ta quyết định từ từ mở mỏ huyền thạch, lợi dụng nước linh tuyền để trồng thêm dưa hấu...”

“Tiền đồ.”

Bạch Khâm Vân khinh bỉ nói: “Với điều kiện long mạch tốt như vậy, việc chú tâm vào thảo dược chẳng phải lợi hại hơn trồng dưa hấu sao?”

Mọi người nghe vậy, mắt liền sáng rực.

Đúng thế, tưới nước linh tuyền, quặng mỏ huyền thạch bồi bổ, trong một môi trường như vậy mà trồng thảo dược chẳng phải sẽ là dược liệu kinh người sao?

Một năm trồng có giá trị bằng hàng chục năm trồng của người khác, nhất định sẽ cung không đủ cầu.

Ai mà biết Ngô Phượng Cốc lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Vậy không được, trồng dưa hấu là ý định và ước mơ ban đầu của ta, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng nhất định không bỏ.”

Mọi người ngẩn ra, cái tên chó này, vẫn còn chút khí phách đấy.

Sau đó Ngô Phượng Cốc lại khẽ mỉm cười và nói: “Hơn nữa, toàn bộ Tiểu Tây Sơn đều là của ta, quặng mỏ huyền thạch dưới đất cũng là của ta, ta đã là người giàu có trong nước rồi, còn quan tâm đến số tiền ít ỏi kiếm được từ việc trồng thảo dược sao?”

Phụt!

Mọi người suýt nữa phun ra một ngụm máu, mỗi người đều cảm thấy đã gặp phải một linh hồn điên khùng, lại còn mẹ nó khoe giàu.

Vì thế Ngô Phượng Cốc lại bị đánh một lần nữa. “Vậy ông đến tìm ta nói chuyện làm ăn gì?”

Lâm Bắc Thần chua như chanh nói: “Ông cũng có tài sản rồi, một quặng mỏ huyền thạch, còn cần phải làm quảng cáo sao?”

Ngô Phượng Cốc thần sắc khó nghiêm túc được, nói: “Cần chứ, rất cần , ta bỏ ra một trăm ngàn tiền vàng, mua thời gian quảng cáo của ngươi ở trận chung kết trên võ đài, đồng thời, ta sẵn sàng cho người mười phần trăm cổ phần danh nghĩa...”

“Mười phần trăm cổ phần danh nghĩa?” Trái tim của Lâm Bắc Thần gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

“Mười phần trăm không đủ sao?” Ngô Phượng Cốc thấy phản ứng của Lâm Bắc Thần quá dữ dội, đành nói: “Vậy hai mươi, hai mươi phần trăm cũng được.”

"Hai mươi phần trăm?" Giọng của Lâm Bắc Thần đã thay đổi.

Ngô Phượng Cốc nghiến răng nói: “Thật sự không được sao, ba mươi phần trăm cũng có thể thương lượng, đây đã là giá chót của ta rồi, làm người phải có lương tâm, đừng quá đáng, đây đã là cái giá cao ngất trời rồi đấy.”

Lâm Bắc Thần hít thở không thông, thế giới này làm sao vậy? Tại sao đột nhiên có người ném tiền vào mặt ta thế này?

Ba mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa, coi như là một mỏ nhỏ thì nếu tính ba mươi phần trăm cổ phần cũng được... Mấy triệu tiền vàng đấy. Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Chiếc bánh lại thật sự rơi từ trên trời rơi xuống?

Hắn hít sâu một hơi, đang định nói điều gì đó.

Lúc này, Đinh Tam Thạch ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Ngô Phượng Cốc, nói: “Ngươi muốn dựa thế?”