Ba.
Một bạt tai.
“Nhớ kỹ, phải khiêm tốn.”
“Biết rồi, sư phụ.”
Thầy trò thì thầm với nhau, sau mấy cái bạt tai cuối cùng đã giải quyết tranh chấp một cách hoàn hảo và kết thúc trong hòa bình.
Những người nhìn thấy cảnh này đều không hỏi cảm khái, đúng là nghiêm sư xuất ra cao đồ.
Chẳng trách mấy ngày nay kiếm pháp của Lâm Bắc Thần lại tăng vọt, có thể nói là thiếu niên có tài, hóa ra là do lão Kiếm Tiên dạy hay.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã ngồi xuống chỗ của mình, Ngô Tây Qua đi ngang qua Vân Mộng thành, sau khi kết thúc công việc và nghỉ ngơi, trông giống như một chú thỏ trắng nhỏ.
“Cạn ly, chúc mừng tiểu bạch kiểm tiến vào trận chung kết.” Bạch Khâm Vân trực tiếp bưng chén rượu lên, mọi người phá lên cười sảng khoái, bầu không khí náo nhiệt giống như tết.
“Bạn học Lâm, trận chung kết buổi chiều, ngươi nắm chắc mấy phần?” Sau ba vòng rượu, Ngô Phượng Cốc tươi cười hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Năm năm đi.” Hắn nhìn biểu cảm kỳ lạ của vị nhà giàu mới nổi này, trong lòng vừa động, không kiềm được hỏi thêm một câu: “Ngô đại nhân, ngài hỏi như vậy, là muốn chỉ giáo gì ta sao?”
“Ha ha, chỉ giáo thì không dám.”
Ngô Phượng Cốc cười híp mắt nói: “Chỉ là muốn cùng bạn học Lâm nói chuyện làm ăn thôi.”
“Làm đại diện dưa hấu?”
Lâm Bắc Thần nói: “Buổi chiều là trận chung kết, lịch quảng cáo của ta đã kín rồi.”
Ngô Phượng Cốc tự tin nói: “Ta cho ngươi một trăm ngàn kim tệ, giúp ta quảng cáo đi, từ chối hết mấy cái quảng cáo khác đi, ta sẽ trả phí hủy hợp đồng giúp bạn học Lâm, thấy thế nào?”
“Cái gì?”
“Một trăm ngàn?”
“Nhiều như vậy sao?”
Những người khác vừa nghe thấy thế đều bùng nổ, Lâm Bắc Thần cũng rất sốc nói: “Làm sao để bán dưa hấu kiếm tiền?”
Nếu đúng như vậy thì ta có thể cân nhắc mà đổi nghề làm nông dân trồng dưa.
“Ách, chuyện này nói thì dài dòng.”
Ngô Phượng Cốc liếc nhìn qua đám người, có chút do dự, nói: “Các người có thể không để ý đến tin tức trong thành gần đây, thật ra thì Tiểu Tây Sơn ta gần đây đã phát hiện ra một quặng mỏ, bán dưa đã là nghề tay trái rồi, nghề chính của ta bây giờ là đào mỏ!”
Quặng mỏ?
“Mỏ gì?” Sở Ngân tò mò hỏi.
Ngô Phượng Cốc cười cười, nói ra ba chữ: “Huyền thạch mỏ.” Lách cách.
Chén rượu trong tay Sở Ngân rơi xuống đất, tất cả mọi người đều dừng động tác, sau đó là tiếng hít thở lạnh thấu cả da.
Quặng! Mỏ!
Hai từ này khi tách ra riêng thì chỉ làm người khác liên tưởng, không làm họ chấn động được, nhưng khi gộp chung một chỗ lại đủ để cho người khác nghẹt thở.
Huyền thạch là gì? Là vật có giá trị còn cao hơn cả vàng bạc, là một bảo vật giống như tiền tệ được lưu thông giữa các đoàn thể cao thủ võ đạo và các hệ thống chính thống của thần điện.
Bên trong loại thạch này ngưng tụ huyền khí lực đậm đà cùng thuần khiết hơn nhiều so với không khí ngoại giới, có thể bị võ giả hấp thu, chuyển hóa thành tu vi của bản thân, hiệu quả kinh người, nhưng rất hiếm thấy.
Lâm Bắc Thần đã từng tiếp xúc với huyền thạch rồi, vì để thức tỉnh huyền khí của hắn, Đinh Tam Thạch đã bỏ tiền vốn quan tài ra, đưa một viên huyền thạch giao cho Sở Ngân, để cho lão Sở đưa Lâm Bắc Thần đến thần điện dâng cúng.
Chỉ một huyền thạch có kích thước bằng nắm tay, cũng làm cho tông sư đại lão Đinh Tam Thạch trân trọng như trân bảo, tất nhiên điều này cũng có liên quan đến việc sa sút của lão Đinh lúc đó, nhưng sau đó Lâm Bắc Thần đã một mình giết chết cả một thành, diệt Liên minh mạo hiểm giả ở Bắc Hoang sơn, trên người Đại minh chủ cũng tìm được một viên nhỏ huyền thạch...
Tất cả các loại kinh nghiệm nói cho Lâm đại thiếu biết huyền thạch quý giá như thế nào, mà bây giờ, Ngô Tây Quan lại ở Tiểu Tây Sơn đào được một quặng mỏ huyền thạch?
Coi như là một quặng nhỏ thì ít nhất cũng có thể moi ra được mấy tấn huyền thạch, đúng không?
Thứ này có giá trị hơn nhiều tiền vàng, nếu như là một quặng mỏ lớn... Ngô Tây Qua chỉ sợ rằng sẽ nhảy lên trở thành một trong những thành viên giàu có nhất đế quốc.
Vô số ánh mắt, đột nhiên đều tập trung vào hắn. Ngô Tây Qua có vẽ vẫn điềm đạm như thường.
“Chúng ta... có nên trói tên béo này lại rồi giết hắn, sau đó chiếm lấy quặng mỏ của ông ta không?” Bạch Khâm Vân trực tiếp ôm ngực nói.
“Ách...”
Mấy người Sở Ngân lâm vào trầm tư, rất có ý định hành động.
Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, trói giết rồi chiếm đoạt quặng mỏ quá tàn nhẫn, tốt hơn là phế bỏ võ công, cắt lưỡi, chọc mù mắt, chém đứt gân tay gân chân...Vậy là được rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, cái này so với trực tiếp giết còn tàn nhẫn hơn đấy. “Ca ca, ta cảm thấy cũng có lý đấy.” Tiêu Bính Cam đã bắt đầu xắn tay áo lên.
“Mọi người.” Ngô Tây Qua rốt cuộc cũng có chút luống cuống: “Đừng có lộn xộn, các ngươi dù doạ một tên mập mạp thật thà tốt bụng như ta là không có tình người...”
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng, xông tới nhảy lên người Ngô Tây Qua, sau đó đánh tên mập này.
“Ông còn biết không có tình người à?”
Lâm Bắc Thần vừa đánh vừa nói: “Bọn ta có thù oán gì với ông, chỉ muốn im lặng mà ăn trưa thôi, tại ông khoe giàu khoe của cải... Đánh chết đồ chó ông.”
Bịch bịch bịch!
Mọi người đều động tay động chân.
Tâm lý ghét bỏ người giàu, vạn giới đều có.