Nói xong, Dư Gia Tuấn nhảy xuống võ đài.
Xung quanh võ đài, những tiếng hoan hô và vỗ tay lớn nhất kể từ khi cuộc tranh tài tới nay quét qua toàn bộ khuôn viên học viện Số 3 như một cơn thủy triều, sau đó tỏa ra toàn bộ Vân Mộng thành như những gợn nước, lần này thị dân ở Vân Mộng thành thật sự rất phấn khích.
Lâm Bắc Thần tiến vào trận chung kết!
Tuy chỉ là cuộc thi giao lưu nhưng cách thức lại là cấp tỉnh, một trận chung kết cấp tỉnh của Thiên Kiêu, đây có thể làm cho Vân Mộng thành giành được thể diện rồi.
Cũng chính vào thời điểm này, những người dân lúc đầu hét lên “Lâm Bắc Thần trâu bò”, lúc này cũng trở nên nghiêm túc, thực sự cảm thấy một thứ cảm xúc gọi là tự hào, đang cồn cào và tràn ngập trong cơ thể.
Các cao thủ cũng đều cảm thấy khiếp sợ.
“Ha ha ha ha...” Đinh Tam Thạch cười nắc nẻ.
CMN, nghiệt đồ này, tìm ai nói lí lẽ đây? Một đêm nằm mộng, thành Kiếm Tam rồi, mẹ nó ngươi không phải là Kiếm Tiên chuyển thế đấy chứ?
Trên võ đài.
“Thao tác cơ bản, đợi ta đánh bại được Giang Tự Lưu rồi mọi người hoan hô cũng không muộn.”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Tiếp theo là phần cố định, thời gian quảng cáo, là một mỹ nam, ta phải trịnh trọng nói rằng quảng cáo tiếp theo nhất định là quảng cáo vì lương tâm, nó cũng đã trải qua quá trình điều tra của ta...”
Cái gì? Nói như vậy, quảng cáo trước đều không có lương tâm, cũng không có điều tra khảo sát sao?
Mọi người theo bản năng đều suy nghĩ như vậy trong tiềm thức, mấy tên nhà giàu trả tiền quảng cáo đột nhiên mặt tối sầm lại. Các ngươi nghe đi, có phải tiếng của người nói không?
Chỉ nghe Lâm Bắc Thần nói tiếp: “Có thể mọi người không biết, ở trong Vân Mộng thành, ngoài cửa hàng Phạm đại sư kiếm khí ra, còn có một tiệm Thiết Chùy Đầu, nằm trong con hẻm thứ sáu của trong phố, tiệm không nhỏ, trong đó có đủ loại vũ khí, mấu chốt là chất lượng rất tốt, hàng đẹp giá rẻ, còn có thẻ làm theo yêu cầu...ví dụ, Ngân Kiếm trong tay ta cũng xuất phát từ tiệm binh khí này...”
Hắn cầm Ngân Kiếm bày ra kỹ càng. Dưới võ đài.
Nhìn thấy lần này Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói như vậy, các thị dân cũng lặng lẽ nhớ tên tiệm cùng địa chỉ, đây là một thế giới võ phong thịnh vượng, ngay cả những người mới học võ được mấy ngày cũng mang theo vũ khí để phòng thân.
Vì tiệm binh khí trong thành này có rất nhiều, nhưng đáng để Lâm Bắc Thần đề cử thì chắc chắn nó rất tốt.
Chỉ có chủ tiệm Phạm đại sư kiếm khí, gương mặt giống như vừa mới bị đạp phải phân, mẹ nó ngươi quảng cáo cho người khác tại sao lại vùi dập bọn ta? Ta trước kia cũng đưa cho ngươi không ít tiền quảng cáo đấy, không được, sổ nợ này trở về phải tính toán một lần thật tốt.
“Huynh trả tiền quảng cáo rồi à?” Giữa đám đông, Lữ Linh Trúc kinh ngạc liếc nhìn Dương Trầm Chu.
Hắn gãi đầu cười nói: “Không có, là Lâm huynh đệ tự mình làm, ha ha, dù sao thì hắn cũng có một phần cổ phần ở trong đó, sau này chúng ta có thể kinh doanh nhiều hơn, Lâm huynh đệ cũng có thể kiếm được nhiều hơn, dù sao thì hắn cũng yêu tiền như vậy...”
Ba!
Lữ Linh Trúc gõ vào đầu người yêu một cái.
“Huynh không thể nói như vậy được.”
Nàng liếc nhìn Dương Trầm Chu, nói: “Chúng ta được Lâm huynh đệ giúp còn ít à? Không nói những cái khác, chỉ riêng Thiên Mã Lưu Tinh Tí đã là đồ phổ chấn thế cấp bí bảo rồi... Lâm huynh đệ giúp chúng ta, phải nhớ những chuyện tốt của hắn, không nên cảm thấy là chuyện đương nhiên.”
Dương Trầm Chu vội vàng nói: “A, đau... ta biết rồi, yên tâm đi, Dương Trầm Chu ta không phải loại lòng lang dạ sói, không biết báo đáp người khác.”
Trong lúc nói chuyện, đám đông lại bắt đầu tản đi.
“Haizz, Lâm Bắc Thần cái gì cũng giỏi, chỉ là quá nhanh.”
“Đúng vậy, một trận chiến còn chưa thấy rõ đã kết thúc rồi.”
“Thắng lợi đến quá nhanh, như cơn lốc xoáy vậy.”
“Xem không đủ tính nghiêm trọng.”
“Hy vọng trận chung kết sẽ hấp dẫn hơn.”
Thời gian diễn ra trận chung kết vào buổi chiều, đám thị dân xem trận chiến tụ năm tụ ba tản đi.
Các học viên từ học viện Sơ cấp Số 3 chen nhau lên trước, vây quanh Lâm Bắc Thần, lại lần nữa cỗ vũ, nhiệt liệt tán thưởng, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kích động.
“Bất kể có thể giành chức vô địch hay không, Lâm Bắc Thần vẫn là niềm tự hào của học viện chúng ta.”
“Đúng thế, hắn đã là anh hùng rồi.”
“Dựng bia.”
“Truyền bá thành truyện.” Có người hô vang. Lâm Bắc Thần cười tươi như hoa cúc nở.
Nhìn xem! Đám bạn học thật đáng yêu biết bao. “Lập đền thờ.”
“Dâng hương.” Lại có học viên hô lên.
WTF?
Nụ cười của Lâm Bắc Thần dần trở nên cứng ngắt.
“Ta vẫn còn sống mà, ai vừa nói đấy, cút ra đây cho lão tử...” Hắn giận dữ nói. Xung quanh nhất thời một tràng cười rộn rã, mọi người không sợ hắn nữa.
Lâm Bắc Thần bất lực nói: “Thiếu niên các ngươi thật là bị chiều hư rồi, các ngươi có phải chưa từng bị lưu manh đánh qua, không biết trước đây ta vô liêm sỉ và độc ác như thế nào à... là ta cầm không nổi đao hay là các ngươi nhờn?”
Tiếng cười xung quanh to còn to hơn, vẫn không ai sợ hãi. Lâm Bắc Thần nhảy xuống võ đài, rất buồn bực đi về phía trúc viện, thế giới thay đổi rồi.
...
Trong trúc viện.
Tiểu phú bà Bạch Khâm Vân đã đặt một bữa trưa từ Vạn Thắng Lầu, mùi thơm của thức ăn ngon hòa với mùi rượu, tràn ngập ở trong sân.
Bởi vì buổi chiều là trận chung kết được nhiều người mong đợi, cho nên rất nhiều người ở trong sân chờ hắn bao gồm vợ chồng Dương Trầm Chu, ba đại chủ nhiệm, tất cả đều muốn cổ vũ hắn. Ngạc nhiên là ngay cả đại hưa hấu Ngô Phượng Cốc cũng ở đây.
Đôi mắt của Đinh Tam Thạch hoàn toàn chết lặng, ông lặng lẽ kéo Lâm Bắc Thần sang một bên, thấp giọng nói: “Tiểu tử ngươi bây giờ rốt cuộc đã tu luyện tới kiếm mấy rồi hả?”
Lâm Bắc Thần nói: “Kiếm Tứ.”
“Chỉ trong một đêm sao?”
“Đúng thế.”
“Ách...không tệ, loại tốc độ tu luyện này miễn cưỡng coi như đạt tiêu chuẩn, đừng tự đắc, tiếp tục cố gắng... nhớ kỹ, phải khiêm tốn.”
“Dạ, sư phụ, nhưng ta nhớ ngươi có nói ngươi phải mất mấy năm mới tới Kiếm Tam...”