“Thôi đi, bị ta đoán được thì thẹn quá hóa giận à? Ha ha còn muốn lừa ta? Còn không nhìn xem ta là ai...” Lâm Bắc Thần nhìn bóng dáng Thẩm Bích Quân rời đi, đắc ý cười cười.
Cơ trí như ta, lại tránh được một âm mưu khác.
Sau đó hắn ngồi lại và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt tràng vụ tạm thời Đường Thiên, thế nên mới có một câu trong cuốn sổ trân quý của hắn: Tránh xa cám dỗ của sắc đẹp cũng là con đường dẫn đến thành công...
Hả? Đợi đã, hình như không đúng chỗ nào đó, Lâm Bắc Thần hắn... nghe đồn là một tên háo sắc, không cảnh giác với nữ sắc. Như vậy không phải cái này rất mâu thuẫn sao?
Đường Thiên lâm vào mờ mịt, nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn đã nghĩ thông.
À, Lâm Bắc Thân không hổ là Thiên Kiêu cấp cao, luôn hành động bất ngờ như vậy, có lẽ chỉ có nam tử như vậy mới làm người khác khó mà trêu chọc được? Thiên tài, luôn làm người khác không nhìn thấu.
...
Để đảm bảo tính công bằng cho trận đấu tiếp theo, cả Lâm Bắc Thần cùng Dư Gia Tuấn đều không được liên lạc với người thân, bạn bè và sư trưởng.
Một giờ trôi qua nhanh chóng khi Lâm Bắc Thần nhắm mắt và điều chỉnh hơi thở. Mới vào buổi trưa, giờ trái đất lúc này là 11 giờ.
Những khán giả đi giải quyết nỗi buồn và ăn uống cuối cùng trở lại võ đài lần nữa.
Trận chiến bắt đầu, trên võ đài, Dư Gia Tuấn hai tay cầm kiếm đứng đó.
Đây là một thiếu niên có lông mày rậm và đôi mắt to, khuôn mặt hơi có vẻ như chữ quốc, đẹp trai theo một nghĩa khác với vẻ đẹp trai bình thường, người thích hắn sẽ cảm thấy rất thoải mái, lông mày ngũ quan đều đầy đặn nam tính.
Thức tỉnh Huyền khí của hắn là phong cùng hỏa, hiếm thấy có Huyền khí thuộc tính đôi như vậy.
“Bạn học Lâm, xin chỉ giáo.”
Dư Gia Tuấn tràn đầy khí lực, hỏa kiếm trong tay trái chỉ vào mi tâm Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, đánh giá từ những trận chiến trước, trong hai thuộc tính của thiếu niên này, hệ phong làm chủ đạo, hệ hỏa là phụ, tay trái hỏa kiếm, tay phải phong kiếm, lửa mượn sức gió, gió giúp thế lửa, trong chiến đấu sẽ tạo nên biến hóa kinh khủng.
“Ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói: “ Ngươi có thể tiếp được hai chiêu kiếm trước của ta không?”
Dư Gia Tuấn hăm hở, thẳng thắn nói: “Không có cái gì chắc chắn tuyệt đối.”
Hắn là đại võ sư cấp chín, đồng thời cũng có Huyền khí đôi đặc biệt, sức chiến đấu đỉnh cao gần như có thể so sánh với võ đạo tông sư nửa bước, vì vậy rất tự tin.
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm.
Không có gì chắc chắn tuyệt đối ư?
“Vậy chính là nắm chắc rồi?” Hắn như có điều suy nghĩ.
“Không sai...bạn học Lâm, cẩn thận.” Dư Gia Tuấn trực tiếp xuất chiêu, hỏa kiếm hướng tới.
Trong âm thanh xuyên thủng không trung, một đường hỏa diễm long quyển với sức nóng ngột ngạt, đánh thẳng vào Lâm Bắc Thần, sau khi học được những bài học kinh nghiệm từ Cao Địa Bình cùng Nặc Hạ trước đó, hắn quyết định không cho Lâm Bắc Thần cơ hội dẫn dắt kiếm thuật, xuất thủ trước.
Nhưng thật đáng tiếc...
“Ngươi nghĩ sai rồi.” Lâm Bắc Thần cười, kiếm thuật của hắn không cần thời gian dẫn dắt, cũng không phải là một kỹ thuật chiến đấu có dẫn dắt.
Ngân Kiếm xuất hiện trong tay trong nháy mắt, Nhất Kiếm giơ lên, trực tiếp chém xuống.
Trên không trung lóe lên một tia sáng bạc, hỏa diễm long quyền dường như là một vật hữu hình, lặng lẽ tách ra làm hai từ không trong, hỏa diễm bị cắt làm hai biến mất trong không khí gần như ngay lập tức, đồng thời Lâm Bắc Thần lại trở tay đưa ngang kiếm chém một cái nhẹ như đi dạo.
Dư Gia Tuấn im lặng không một tiếng động, lưỡi kiếm gió vô hình ẩn trong bóng tối cũng bị chém đứt.
“Cái gì?” Vẻ mặt của hắn thay đổi. Lực hỏa diễm, lực phong đao!
Hai thứ này là sự ngưng tụ năng lượng, không phải là những thứ hữu hình, làm sao có thể bị Nhất Kiếm chém được? Trong nhát kiếm ngang này, ẩn chứa đại nghĩa sâu xa.
Rất mạnh mẽ, mạnh hơn so với tưởng tượng, hơn nữa kiếm thức lần này khác hoàn toàn so với hai lần trước.
Tam Kiếm?
Song kiếm của Dư Gia Tuấn hồi sinh, chuẩn bị thực hiện lượt xuất thủ tiếp theo.
Keng!
Lâm Bắc Thần thu kiếm vào vỏ.
“Ngươi thua rồi!” Lại là câu nói đó, tư thế đó, thiếu niên áo xanh, tuấn mỹ vô song.
Lần này, lời của hắn nói ra lần nữa, không ai dám khinh thường.
Dư Gia Tuấn khí thế cứng lại, trong lòng chấn động, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện vị trí trước ngực của mình, không biết từ bao giờ, áo đã bị rạch một đường chéo, vết cắt mịn và gọn gàng, áo choàng bên ngoài và áo lót bên trong cũng đều bị rách, có thể thấy cả da...
Cái này...từ khi nào? Từ khi nào ta trúng một kiếm này?
Dư Gia Tuấn lúng túng, giờ khắc này hắn sâu sắc cảm nhận được cảm giác mà Cao Địa Bình và Nặc Hạ đã trải qua khi đối diện với Lâm Bắc Thần.
Chẳng những bại trận, mà còn bị bại trận một cách mơ hồ, không biết sao lại có thể bại trận.
“Một kiếm này...” Dư Gia Tuấn sững sờ, sau đó phản ứng lại hỏi: “Phải đợi đến khi nhìn rõ kiếm của ngươi thì ta mới đủ tư cách để biết tên của nó sao?”
Lâm Bắc Thần tán thưởng gật đầu nói: “Không sai, học được cách cướp lời rồi đấy.”
“Hiệu trưởng vẫn luôn nói với ta rằng, núi cao còn có núi cao hơn.”
Dư Gia Tuấn không vì thế mà tức giận, ngược lại còn lĩnh ngộ nói: “Cứ tưởng đó chỉ là một câu nói nhảm của các học sinh cũ mà thôi, không ngờ nó lại là... chân lý.”
“Không đúng.”
Lâm Bắc Thần lập tức phản bác: “Chân lý chó má, cái gì mà núi cao còn có núi cao hơn? Ha ha, thiếu niên cầm kiếm, huyết khí phương cương, nhiệt huyết một trời có thể đốt cả thiên hạ, phải có sự kiêu ngạo ‘tận cùng của biển là bờ, trèo lên đỉnh núi thì ta là đỉnh’.”
Điên cuồng hiện ra hết, đây là một sự tự tin mạnh mẽ, hắn đã dần thoát khỏi hội chứng lười biếng.
Dư Gia Tuấn nghe vậy ngẩn ra, sau đó bật cười.
“Hahaha, đúng vậy, ngươi nói đúng, là ta trước đây nghĩ sai, hahaha.” Chàng mỹ nam có gương mặt đậm chất dân tộc, ánh mắt trở nên nóng lên.
Hắn tràn đầy năng lượng, lấy lại tự tin rồi cười: “Vốn tưởng rằng trong các học viên cùng cấp ở Phong Ngữ hành tỉnh này, ta chỉ thua Giang Tự Lưu, không ngờ... Lâm Bắc Thần, ngươi rất mạnh, vượt qua cả trình độ của chúng ta, hoàn toàn đủ tư cách khiêu chiến Giang Tự Lưu, để ngươi tiến vào chung kết có lẽ mới thực lực bức được toàn lực của Giang Tự Lưu, cái này càng tốt, ta đang chờ phần biểu diễn của ngươi trong trận chung kết trên võ đài, hy vọng người mà đánh bại ta sẽ không để ta thất vọng.”