Khách quý trên khán đài.
Thành chủ đại nhân Thôi Hạo đang cố hết sức quản lý biểu cảm, nhưng khuôn mặt tuấn tú và tao nhã cuối cùng cũng từ từ nở ra một nụ cười như gió xuân.
Ở bên cạnh, biểu hiện của Ưng Vô Kỵ lại ngược lại.
Trong đám đông phía dưới, tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ cũng hòa vào trong đám đông, hò reo ầm ĩ, quên hết phiền phức như tranh đấu chính trị.
Tràng vụ tạm thời Đường Thiên cầm lấy sổ tay, cắn đầu bút, ngẩn người hồi lâu, mới chậm rãi viết lên đó: Đầy khát vọng tiền bạc, một trong những con đường dẫn đến thành công?
Suy nghĩ một chút, hắn giơ tay tát mình một cái, sau đó gạch dấu hỏi chấm di, thay bằng một dấu chấm than.
...
Sau khi kết thúc quảng cáo, Lâm Bắc Thần sung sướng nhảy xuống võ đài, lại gần thêm một bước đến một trăm ngàn kim tệ, chỉ không biết liệu Nặc Hạ có thực sự đến tìm mình để đền bù thù lao phục vụ không? Nếu hắn đến thì nên tính phí bao nhiêu đây?
Dẫu sao giờ mình cũng là tông sư đại lão rồi, cho dù xuất thủ phí không bằng Kiếm Chi Chủ Quân đại nhân thì cũng phải được mấy trăm vạn kim tệ chứ? Hắn nghĩ vậy, rồi lại ngồi về chỗ của mình trong chiến khu.
Có thể rõ ràng cảm nhận được nhóm Thiên Kiêu cấp cao ở các thành lớn đang ngồi bên cạnh, trong mắt bọn họ không còn vẻ khinh thường cùng khiêu khích như trước, mà là lộ ra vẻ kính sợ cùng kính trọng.
Trong thế giới võ thuật, kẻ mạnh là vua, đây mãi mãi là đạo lý không thay đổi.
Lâm Bắc Thần đã cho thấy được phong thái đáng kinh ngạc và mạnh mẽ của mình, nhóm Thiên Kiêu này đã phải khom lưng, đây không phải là gió chiều nào theo chiều ấy, mà là sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Trên võ đài.
Hai Thiên Kiêu cấp năm Dư Gia Tuấn cùng Giang Nam đang làm rất tốt.
Nhất Kiếm của Lâm Bắc Thần thật đáng kinh ngạc, khiến người xem không biết gì cảm thấy rất lợi hại, nhưng để nói là phấn khích thực sự, thì phải là trận chiến gặp kỳ phùng địch thủ, giống như mũi kim so với cọng râu, nồi đồng đụng phải bàn chải sắt, đánh cái nào rực rỡ cái đó, văng lửa khắp nơi, đám đông hóng hớt xung quanh võ đài vui mừng khôn xiết, nhao nhao cho rằng trận này còn đặc sắc hơn cả trận trước rất nhiều...
Lâm Bắc Thần nhắm mắt lại, giả vờ điều chỉnh khí tức, thật ra là đang suy nghĩ chiến thuật đánh cùng Giang Tự Lưu.
Giang Tự Lưu từng vòng tua trống như này có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Đến bây giờ Lâm Bắc Thần cảm thấy đau đầu chính là, sau khi trải qua thử nghiệm tối qua, Tinh Thần Tiểu Hỏa Tiểu Ngân Diễm của hán vẫn có thuộc tính trăm phần trăm đốt quần áo của mình, thứ chết tiệt này cũng thật ác độc, những người khác quần áo có rất nhiều, tại sao cứ phải đốt quần áo của mình? Đây có phải là bị điên không? Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đốt quần áo còn hơn đốt mình.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là Lâm Bắc Thần không chắc chắn về cấp độ ‘sơ khuy môn kính’ hiện tại của mình đối với bốn kiếm kỹ là Nhất Kiếm, Nhị Kiếm, Tam Kiếm, Tứ Kiếm, chúng không hoàn toàn thúc giục Huyền khí, không để lộ điều kiện tiên quyết của Tiểu Ngân Diễm, rốt cuộc có thể giải quyết Giang Tự Lưu võ đạo tông sư cấp bốn không... dù sao cũng là một trong tứ đại kiếm nô, mạnh hơn Cao Địa Bình và Nặc Hạ hàng chục lần.
Còn có, lão tử tiêu tốn số tiền lớn mua súng ngắn Tuyết Vực Chi Ưng, tại sao nó vẫn chưa được giao?
Hắn mở Taobao ra, thấy hệ thống hiển thị là đã đến Vân Mộng thành, đang giao...
Emmmmm...
Chắc là sẽ nhanh?
Đây là, xung quanh vang lên từng mảnh hoan hô, trận chiến cuối cùng kết thúc. Dư Gia Tuấn thắng Giang Nam, trở thành một trong ba người đứng đầu.
Vong tiếp theo bắt đầu rút thăm, kết quả là Giang Tự Lưu lại cực kì may mắn, rút được thẻ qua vòng, trực tiếp tiến thẳng vào trận chung kết.
Còn Lâm Bắc Thần cùng Dư Gia Tuấn phải đánh nhau sống chết để giành vị trí cuối cùng tiến vào chung kết. Nhưng bởi vì Dư Gia Tuấn vừa mới kết thúc một trận chiến khốc liệt, tiêu hao rất nhiều, cho nên cho hắn thời gian hồi phục một tiếng.
Thi đấu tạm thời bị đình chỉ, đám người hóng hớt cũng vội vàng đi tìm chỗ xã nước, đám người bán hàng rong cũng ra sức hét lớn.
Lâm Bắc Thần vẫn nhắm mắt giả vờ trầm tư.
Lúc này, một âm thanh thanh thúy không quen thuộc cũng không xa lạ vang lên bên tai hắn.
“Cái này...bạn học Lâm, cảm ơn áo của ngươi.” Thiếu nữ Thẩm Bích Quân với mái tóc màu vàng nhạt lấy hết can đảm, xuất hiện bên cạnh hắn.
Lâm Bắc Thần đang tập trung chiến thuật thì nghe thấy bên cạnh có giọng nói, theo bản năng bại lộ bản tính: “Haizz, một bộ quần áo rách nát, khách khí cái mẹ gì chứ...”
Sau khi nói xong mới cảm thấy giọng nói vừa rồi có chút vừa lạ vừa quen.
Hắn quay đầu lại thì thấy Thẩm Bích Quân đang lúng túng nhìn mình.
Cô nương này? Đến tìm rắc rối à? Lâm đại thiếu lập tức cảnh giác.
“Ngươi làm gì vậy?” Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử tóc vàng nhạt.
“Quần áo của ngươi...” Thẩm Bích Quân lấy ra áo khoác, quyến luyến không rời nói: “Cảm ơn ngươi trước...”
“Chờ chút.” Lâm Bắc Thần cười lạnh một tiếng: “Ngươi sẽ không hạ độc trên áo đấy chứ?”
Thẩm Bích Quân: “???”
Lâm Bắc Thần nhìn thấy nữ tử sững sờ, lập tức kiên định hơn với phán đoán của mình: “Ha ha, tiểu nha đầu lừa người, lại cùng ta chơi trò này? Còn có hai khuôn mặt khác à?”
Thẩm Bích Quân đáng thương hoàn toàn choáng váng, hình ảnh này hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.
“A, không sợ nói thật với ngươi, chơi độc dược, Lâm Bắc Thần ta còn chưa sợ ai đâu.”
Lâm Bắc Thần vừa nghĩ đến việc mình tinh thông Vạn Độc Tường Giải Thiên, sợ cái rắm, tràn đầy tự tin, cầm ngay quần áo nói: “Tiểu nha đầu, đến đi, còn có thủ đoạn gì nữa dùng hết đi, Lâm Bắc Thần ta chỉ cần cau mày một cái thì không phải là đệ nhất mỹ nam tử ở Vân Mộng thành nữa.”
Thẩm Bích Quân đáng thương, lúc này mới tỉnh táo lại, nàng lập tức nhảy dựng lên, nổi giận nói: “Trả áo lại cho ta.”
Nàng lập tức giật lại áo khoác, xoay người tức giận bỏ đi: “Đầu gỗ, đồ ngốc, ngu xuẩn.”
“Hả?”
Lâm Bắc Thần khó chịu nói: “Đó là áo của ta...”