Nặc Hạ ngẩn ra.
Lâm Bắc Thần không đợi hắn trả lời, trực tiếp xua tay nói: “Được rồi được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì mau cút xuống đi, đừng cản trở ta quảng cáo.”
Nặc Hạ hơi trầm mặc, chắp tay về phía Lâm Bắc Thần, trực tiếp nhận thua, xoay người nhảy xuống võ đài.
Xung quanh võ đài vang lên những tràng pháo tay vang dội như sấm.
“Lâm Bắc Thần thật lợi hại!” Có người hét lớn, nhiều người nữa cũng hô theo.
“Haha, thao tác cơ bản, đừng làm ầm ĩ, tiếp theo, như thường lệ, mỹ nam này sẽ quảng cáo...”
Lâm Bắc Thần ngay lập tức nhập vai vào nhân vật của mình.
Không giống như những người dân bình thường cười nói, vỗ tay cổ vũ, nhiều cao thủ võ đạo khi xem trận chiến này đã vô cùng bàng hoàng.
Nếu như nói Lâm Bắc Thần dùng Nhất Kiếm kỹ thuật thông minh để đánh bại Cao Địa Bình, chẳng qua để cho bọn họ cảm thấy bất ngờ, cho rằng đây là Lâm Bắc Thần sử dụng một cấm chiêu ở dưới đáy rương, hắn dùng Nhất Kiếm kỹ thuật thông minh lần nữa để đánh bại Nặc Hạ chính là khiến cho loại bất ngờ này biến thành khiếp sợ, sau đó khiếp sợ lại biến thành hoảng sợ.
Nhất Kiếm một Thiên Kiêu cấp cao, hơn nữa kiếm pháp còn không giống nhau. Dĩ nhiên phần lớn những cao thủ cảnh giới võ sư chỉ có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai lần đâm kiếm này bằng vị trí khác nhau của hai ‘nạn nhân’.
Chỉ một số cường giả đã đạt đến trình độ võ đạo tông sư mới có thể thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hai kiếm này ngoại trừ vị trí tấn công khác nhau.
Những cao thủ biết Lâm Bắc Thần đều thấy điều đó thật khó tin, bởi vì đây không phải là phong cách chiến đấu mà Lâm Bắc Thần có.
Lâm Bắc Thần trước kia, mặc dù nghiền ép rất nhiều đối thủ, nhưng hắn luôn dựa vào Huyền khí mạnh mẽ cùng lực cơ thể, dùng cách tàn bạo nhất để đột phá vạn pháp thuật chỉ với một lực, dốc hết sức vượt mười ngàn xảo, giống như một chiếc xe tăng, lao tới và nghiền nát đối thủ của mình thành từng mảnh, mặc dù rất cuồng bạo nhưng không có chút kỷ xảo nào, còn Lâm Bắc Thần bây giờ giống như hoàn toàn lột xác.
Thực sự là một loại phong cách bất khả chiến bại, một người Nhất Kiếm trong tay, gương mặt như ngọc, quần áo xanh như trúc, thiếu niên tay cầm Ngân Kiếm mơ hồ tạo cho mọi người một loại ảo giác Kiếm Tiên xuống trần.
Trên mặt Giang Tự Lưu cũng nổi lên từng tia bất ngờ, theo bản năng hắn xoa thái dương.
Dường như cũng không quá giống như trong tình báo, phong cách chiến đấu đã thay đổi đáng kể, chà chà, càng ngày càng thú vị...
Thẩm Bích Quân, nữ tử tóc dài màu vàng nhạt ngước lên ngơ ngác nhìn thiếu niên anh tuấn trên võ đài đang chăm chỉ tuyên truyền quảng cáo, thiếu nữ dần dần không tưởng tượng nổi mà phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân lại có thể đặt hình ảnh thiếu niên Kiếm Tiên phong lưu vô song cầm Ngân Kiếm trong tay, quần áo bị hỏa diễm thiêu đốt trên võ đài, chống lại hỏa diễm thiêu đốt những nơi riêng tư, ba thứ đó pha trộn hoàn hảo với nhau tạo thành một ấn tượng hoàn toàn mới về Lâm Bắc Thần.
Bí ẩn và hóm hỉnh, dưới vẻ mặt cười đùa nổi giận mắng của hắn, nhất định có một nơi ấm áp mềm mại mà người khác không thể thấy, phải không? Hắn anh tuấn như vậy, đó là một loại có tính xâm lược, góc cạnh rõ ràng, mang theo chút tướng mạo tà dị.
Học trưởng Giang Tự Lưu, người luôn được biết đến với vẻ đẹp trứ danh, ở trước mặt hắn cũng có phần kém cạnh, hơn nữa hắn còn là Thần Quyến giả, ngay cả Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ cũng thừa nhận hắn, vì thế...
Trước đó có lẽ ta đã hiểu lầm hắn, hay là tìm một cơ hội đi xin lỗi hắn? Dẫu sao ở trên võ đài, trước mặt mọi người mắng hắn là lưu manh cũng là đang trực tiếp vu khống thanh danh của hắn.
Thẩm Bích Quân đột nhiên có chút hối hận, nàng cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, ở trong đó còn có một cái áo khoác của Lâm Bắc Thần...
Chỉ có thể lấy lý do trả quần áo lại cho hắn mà đi xin lỗi thôi. Thiếu nữ dè dặt, xoắn xuýt.
Ba chủ nhiệm là Sở Ngân, Lưu Khải Hải cùng Phan Nguy Mẫn lúc này đều bày ra vẻ mặt khó tin.
“Chuyện gì vậy?”
“Lâm Bắc Thần này có phải là đồ giả mạo không?”
“Kiếm thuật đó là gì?”
Ba người mỗi người một câu, hiện sự bàng hoàng trong lòng mình một cách sống động và chân thực.
Phan Nguy Mẫn nghiêng đầu nhìn Sở Ngân một cái, nói: “Nhanh, đừng lo lắng, ông vỗ lão Lưu một cái, dùng sức một chút...”
“Tại sao?” Sở Ngân trong miệng thì hỏi, nhưng cũng theo bản năng mà vỗ vào vai Lưu Khải Hải vài cái.
Rắc rắc.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Thực lực của Sở Ngân tăng lên, hiển nhiên là lại không khống chế được Thiên Mã Lưu Tinh Tí, dùng sức hơi mạnh.
Phan Nguy Mẫn nhìn Lưu Khải Hải nói: “Lão Lưu có đau không?”
Lưu Khải Hải nhịn đau gật đầu: “Đau...”
Phan Nguy Mẫn nói: “Vậy thì đúng rồi, chúng ta không phải đang nằm mơ.” Lưu Khải Hải: “...”
Sở Ngân: “...”
Ông nội ngươi.
Cả hai rú lên trong lòng.
Trong tất cả những người này, Đinh Tam Thạch là người bị sốc nhất, ông ta đứng đằng xa nhìn võ đài, miệng há hốc như nhìn thấy vị đại sư huynh đã khuất nhiều năm.
Yểu thọ, tên nghiệt đồ này thậm chí đã thành thạo Nhị Kiếm chỉ trong một đêm
Khi nhìn thấy Lâm Bấc Thần thi triển Nhất Kiếm, ông đã bị sốc, không nói nên lời, nhưng nghĩ đến nghiệt đồ này có thẻ ở trong mộng luyện kiếm, không có trở ngại nào thì dường như cũng có chút hợp lí. Mà giờ Nhị Kiếm cũng phát huy ra được, Đinh Tam Thạch thật sự không thể bình tĩnh.
Ông ta rơi vào tình trạng mất tự tin sâu sắc. Vì thế, lúc bản thân còn rất hăng hái ở Vân Mộng thành, tự nhận mình có tài năng đáng kinh ngạc, mà mấy năm mới thành thạo được Nhị Kiếm, bản thân tự hào cái gì chứ? Thật sự là người so với người còn chết, hàng so với hàng còn bị ném đi.
Đinh Tam Thạch cảm giác mình như đang bị nghiệt đồ này đập trên bãi cát, có vẻ như sau này phải nắm bắt cơ hội để đánh đồ đệ nhiều hơn, nếu không sợ rằng một ngày nào đó bản thân thật sự không thể đánh lại nghiệt đồ này, đánh đồ đệ phải thừa dịp còn sớm.