Lâm Bắc Thần đã hoàn thành năm trong chín màn trình diễn của mình, tiến gần hơn tới phần thưởng một trăm ngàn kim tệ.
Sau đó, tuyển thủ hạt giống có tỷ lệ đặt cược số một Giang Tự Lưu cũng phát huy ổn định như một con chó già, đánh bại Thiên Kiêu cấp cao Duẫn Nhạc từ Đông Minh Lĩnh đại thành, giành vị trí đầu bảng.
Cứ như vậy, năm vị trí đầu đều đã có chủ.
Theo thứ tự là năm người Giang Tự Lưu, Lâm Bắc Thần, Dư Gia Tuấn, Giang Nam, Nặc Hạ.
Lần này vận may của Lâm Bắc Thần không quá tốt, trong quá trình từ năm đến ba không được thuận lợi, hắn rút ra được, đối thủ không phải Giang Giang Tự Lưu, mà là Nặc Hạ, Thiên Kiêu cấp cao hạng nhất đến từ Đông Minh Lĩnh đại thành, năm nay mười lăm tuổi, dáng người gầy gò, khôi ngô tuấn tú, mặc y phục trắng như tuyết, mang Đông Minh Ngọc Kiếm bên người, quả nhiên là công tử phong độ lại nhanh nhẹn, môi đỏ và răng trắng.
Có thể vào tốp năm, Nặc Hạ là dựa vào thực lực, trong trận chiến trước, hắn đã thể hiện chiến lực võ sư cấp tám, thiếu niên tuấn tú gầy gò này hoàn toàn mạnh mẽ và điên cuồng trong trận chiến, dường như có một sức mạnh vô tận trong cơ thể mảnh mai của hắn.
Trên võ đài, trận chiến đã bắt đầu.
“Bạn học Lâm, xin chỉ giáo.” Nặc Hạ cầm kiếm trên tay, hai mắt rực lửa nhìn Lâm Bắc Thần, khí thế chiến đấu hừng hực điên cuồng, rất rõ ràng, đây là một kẻ mất trí biết võ.
Hắn rất quan tâm đến những đối thủ cùng đẳng cấp như Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi chắc chắn tiếp được Nhất Kiếm kia của ta?”
Nhất Kiếm kia đương nhiên ám chỉ đến một kiếm tuyệt đẹp đã đánh bại Cao Địa Bình.
Nặc Hạ liếm môi, nói: “Bảy phần trăm nắm chắc.”
“Ồ?”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc chắn bảy phần là đã cao rồi.”
Nặc Hạ cuồng nhiệt nói: “Nếu là một trận chiến sinh tử thực sự, bảy phần nắm chắc là một con số rất nguy hiểm, nhưng ta vẫn hy vọng rằng bạn học Lâm có thể thi triển toàn lực vào Nhất Kiếm kia, để ta thực sự hiểu được nỗi kinh hoàng của khoảnh khắc đó... kiếm pháp cao minh như vậy có thể cảm thụ chính diện, chắc chắn là vinh hạnh của ta, có thể cho phép ta tìm thấy một cơ hội đột phá.”
“Ta sẽ không.” Lâm Bắc Thần thẳng thừng cự tuyệt. Nặc Hạ ngẩn ra.
Lâm Bắc Thần tự nhiên nói: “Ta không phải Lôi Phong, tại sao phải uổng công giúp ngươi đột phá?”
Lôi Phong là ai? Một vị tiền bối đạo đức nào đó sao? Có thể được Lâm Bắc Thần nhắc đến hẳn không phải là người phàm tục, tại sao lại chưa nghe qua bao giờ?
Nặc Hạ có vẻ bối rối, những khán giả xung quanh võ đài cùng những khán giả thực sự ở phía bên kia màn hình Huyền Tinh cũng trố mắt nhìn nhau.
Lâm Bắc Thần đưa tay ra nắm chặt trong hư không, Ngân Kiếm tải xuống trong tay.
“Xem kiếm đây.” Hắn đâm ra Nhất Kiếm.
Trên không trung lóe lên một tia sáng bạc, một cảm giác tuyệt vọng chợt nổi lên rồi lại biến mất, mọi người đều chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vù!
Lâm Bắc Thần đã thu kiếm vào vỏ, dường như vẫn cảm thấy rằng phương pháp mở Nhất Kiếm này không đúng, chuẩn bị xuất ra Nhất Kiếm lần nữa, nhưng mà...
“Ngươi thua rồi.” Lâm Bắc Thần hờ hững nói, giả vờ giống như đọc lời thoại, nhưng lần này, hắn đã có kinh nghiệm, không làm tư thế ngẩng đầu 45 độ nữa mà đối diện nói.
Nặc Hạ ngẩn ra, nói: “Trò đùa này, không hay đâu...”
Giữa hai lông mày có một chút mát lạnh truyền đến, hắn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên dừng lại, đưa tay lên sờ một cái.
Khi nhìn lại thì thấy trên đầu ngón tay đã có một vệt đỏ to bằng hạt gạo. Là máu, máu tươi, chính là máu của hắn.
Máu chảy ra từ một vết thương nhỏ giữa lông mày mà hắn thậm chí còn không cảm nhận được, chẳng lẽ là...
Có phải là Nhất Kiếm chớp mắt kia của Lâm Bắc Thần vừa rồi đã để lại một vết kiếm nông trên chính giữa lông mày của hắn không? Tại sao bản thân lại không phát hiện ra?
Nếu kiếm này hơi hướng về phía trước một tấc, hoặc kiếm khí phun ra một chút, e rằng não đã văng ra ngoài mà chết oan rồi!
Lâm Bắc Thần vẫn hạ thủ lưu tình, khuôn mặt của Nặc Hạ đột nhiên xám như tro tàn.
“Ngươi... đây không phải là Nhất Kiếm đó.”
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, vẻ điên cuồng trong mắt không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt nóng rực như ngọn nến trong gió sẽ tắt bất cứ lúc nào, hắn dùng giọng điệu khó tin cùng không cam lòng hỏi: “Nhất Kiếm vừa rồi của ngươi, là kiếm thuật gì vậy?”
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
“Vấn đề giống nhau, thì câu trả lời cũng giống như cũ...”
“Chờ một ngày nào đó, ngươi có thể thấy rõ kiếm của ta thì lúc đó mới có tư cách hỏi tên của Nhất Kiếm này.” Hắn nhẹ nhàng tiếp tục giả vờ nói ra những lời giống như trước.
Ta đương nhiên sẽ không nói cho ngươi Nhất Kiếm này được gọi là Nhị Kiếm.
“Được.” Trong mắt Nặc Hạ nóng bỏng, đột nhiên sáng lên: “Trong vòng một năm, ta nhất định sẽ biết tên Nhất Kiếm này của ngươi.”
Hắn dường như đang nói với Lâm Bắc Thần cũng dường như đang thề với chính mình.
“Chúc ngươi may mắn.”
Lâm Bắc Thần nhún vai, như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, nếu như ngươi thật sự muốn cảm thụ Nhất Kiếm này đồng thời tìm tìm kiếm cơ hội đột phá, cũng không phải là không thể...kết thúc cuộc đấu lén tới tìm ta, ta sẽ giảm giá 20% phí trải nghiệm.”