Nói nhảm, tất nhiên là không thể nói cho ngươi được, đây là trình độ Kiếm Nhất đã tu luyện tới ‘nhìn sơ lối đi’ rồi. Ai mà biết bộ Kiếm Thập Thất của lão Đinh xuất thân thế nào?
Trên bí sách còn dính đầy máu năm xưa, phía sau còn bị xé mất một phần...Nhìn liền biết có lai lịch bất chính.
Lỡ như giống với Tử Kim Tỏa Dương, cũng là cường thủ hào đoạt mà đến, vậy nếu hắn nói tên kiếm ra vậy chẳng phải tự tìm phiền phức à? Con chó già Chu Bích Thạch nói một câu ‘một thân Bảo Huyết’, Lâm Bắc Thần còn chưa quên. Dẫu sao vị sư phụ này cũng thường xuyên đến trễ, thỉnh thoảng không đáng tin cậy, vì vậy hắn phải cẩn thận.
“Được, ta hiểu rồi.” Cao Địa Bình nặng nề gật đầu một cái, lúc nãy còn mang vẻ mặt khiếp sợ, giờ lại bốc cháy lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt nói: “Hôm nay ta thua, nhưng sẽ có một ngày, ta đứng trước mặt ngươi dùng kiếm của ta hỏi tên một kiếm này của ngươi.” Nói xong, hắn trực tiếp xoay người nhảy xuống võ đài.
“Lâm Bắc Thần thắng.’ Trọng tài chính dõng dạc thông báo kết quả.
Sau một khoảng im lặng ngắn, tiếng reo hò như sấm nổ ra trong sân của học viện Số 3, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò của các vị chuyên môn từ mọi hướng trong Vân Mộng thành.
Quá hào hứng, quá đã.
Đây chính là người đứng đầu Thiên Kiêu ở Vân Mộng thành, cho dù đặt ở toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh thì cũng có thể đánh được.
Các thị dân của Vân Mộng thành vào giờ khắc này cũng chung một mối thù.
Lâm Bắc Thần xua tay, làm động tác hạ xuống, nói: “Ha ha, thao tác cơ bản mà thôi, mọi người đừng vỗ tay, đừng vỗ tay... vỗ tay... đừng... dừng...đừng dừng...”
Xung quanh cười ầm lên.
Lâm Bắc Thần lại lấy ra một lọ thuốc màu ngọc bích, trên đó có khắc dòng chữ “Hùng Hổ Đan.”
“Mọi người ơi, tại sao ta lại đẹp trai như vậy, lại còn mạnh nữa? Nói cho mọi người một bí quyết để trở nên đẹp trai và mạnh mẽ, chính là nó... Hùng Hổ Đan Tự Nhiên Đường, công thức bí mật tám trăm năm tuổi, ba trăm sáu mươi vị linh thảo, không chỉ có thể dùng để làm đẹp mà còn có thể cải thiện vóc dáng, sau khi uống, không những thể lực cực mạnh, mà kim thương còn không ngã, làm nam nhân bớt phiền, nữ nhân bất tỉnh!”
Thời gian quảng cáo đến. Phù phù.
Xung quanh võ đài nhiều người nhất thời ngã xuống, ba đại chủ nhiệm Sở Ngân, Lưu Khải Hải cùng Phan Nguy Mẫn trực tiếp che mặt lại.
Thứ chó này, loại quảng cáo tục tĩu như này cũng dám nhận? Ngay cả thành chủ mới Thôi Hạo, người luôn ủng hộ Lâm Bắc Thần chống lại áp lực cho phép Lâm Bắc Thần tiếp tục quảng cáo trên võ đài, lúc này nụ cười của hắn cũng cứng đờ.
Thôi Minh Quỹ trong đám đông hoàn toàn ngẩn ra, hắn đột nhiên cảm thấy hiểu biết của mình về Lâm Bắc Thần vẫn còn quá nông cạn, Đường Thiên, trường vụ tạm thời duy trì trật tự, lặng lẽ lấy sổ tay, viết lên đó...
“Cảm nhận khi xem trận chiến: Không biết xấu hổ là một trong những phẩm chất cần thiết để thành công...”
Mà nhiều người bình thường, đặc biệt là rất nhiều nam nhân bình thường, trong lúc này nổi lên một suy nghĩ: Hùng Hổ Đan này lợi hại như vậy sao? Nếu giá tiền không đắt thì có thể mua mấy lọ thử một chút, nhất là câu cuối cùng kia, độ sát thương quá mạnh, nhất định phải thử.
Cảnh này, thông qua rất nhiều ống kính Thiên Lý Mục, qua các chương trình phát sóng trực tiếp, đã trực tiếp lan truyền đến các thành lớn của Phong Ngữ hành tỉnh.
Trong đám đông, An Mộ Hy, ông chủ bán thuốc Hùng Hổ Đan Tự Nhiên Đường không thể khép nụ cười.
Quá đáng giá, tiệm thuốc của mình có thể một bước lên trời hay không, liệu thuật giả kim từ tổ tiên của mình có thể phát triển rực rỡ hay không, đều phụ thuộc vào làn sóng này.
Mặc dù chi phí quảng cáo của tên cháu trai Lâm Bắc Thần này rất đắt đỏ, khoảng hai ngàn kim tệ gần như là đã hết tài sản buôn bán thuốc trong hơn một thập kỷ của ông, nhưng không thể không nói, đắt cũng có lý của nó.
Không nói những cái khác, chỉ riêng câu “Làm cho nam nhân bớt phiền, nữ nhân bất tỉnh” cũng đủ để ba chữ Tự Nhiên Đường ở trong tâm trí của 80% người xem truyền hình trực tiếp rồi.
Dù sao những lời này cũng được Lâm Bắc Thần giống như Kiếm Tiên, một kiếm đánh bại được đại võ sư cấp bảy Cao Địa Bình nói ra, sau khi trở về sẽ lập tức làm thêm giờ, gấp rút làm Hùng Hổ Đan.
An Mộ Hi cắn răng hạ quyết tâm. Cùng lúc đó.
Nhóm Thiên Kiêu cấp cao của các thành lớn đã theo dõi trận chiến, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Một kiếm vừa rời... các ngươi có thấy rõ không?”
“Không.”
“Qúa nhanh.”
“Không ngờ Lâm Bắc Thần lại nhanh như vậy...”
“Nếu là ta, gặp phải một kiếm này... hít, không tránh thoát cũng không ngăn được.”
“Kinh khủng như vậy.”
Nhóm Thiên Kiêu cao cấp bàn luận sôi nổi.
Thiếu nữ Thẩm Bích Quân mái tóc dài màu vàng nhạt, có chút hoảng hốt, nàng vẫn còn đấm chìm trong một kiếm vừa rồi của Lâm Bắc Thần.
Ngân quang chợt lóe, trường kiếm uốn cong như một con rồng, bay như chim nhạn, mang theo một ẩn ý đủ để mê hoặc một kiếm giả thực thụ. Hắn lại có thể nắm giữ loại kiếm thuật này ư?
Giang Tự Lưu ngồi bên cạnh cũng lộ ra một chút kinh ngạc trên mặt, sau đó chuyển thành vẻ hưng phấn mạnh mẽ.
“Không tồi, chỉ có loại như ngươi mới có thể khiến ta thực sự có hứng thú chiến đấu, ha ha ha ha, nhưng thế này vẫn chưa đủ, Lâm Bắc Thần, mạnh hơn nữa đi, mạnh hơn chút nữa, để trận chiến cuối cùng trên võ đài có ý nghĩa hơn một chút.” Nụ cười của Giang Tự Lưu càng phát sáng.