Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao, ánh nắng tươi đẹp.
Cuộc thi giao lưu Thiên Kiêu hàng đầu của học viện Sơ Cấp cấp tỉnh tiếp tục tiến hành.
Sau khi sáu Thiên Kiêu áo rồng hoa lửa bắn tung toé đánh ba trận, cuối cùng đã đến lượt Lâm Bắc Thần.
Trên võ đài.
"Lâm Bắc Thần, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo, hành trình của ngươi trong cuộc thi giao lưu phải dừng lại ở đây rồi.”
Cao Địa Bình, một trong chín Thiên Kiêu mạnh nhất với vẻ mặt mỉm cười, vô cùng tự tin nói.
Vị Thiên Kiêu hàng đầu đến từ đệ nhất đại thành của Hải An lĩnh, thân cao 1,9 mét, thân dài vai rộng, bờ vai rắn chắc cường tráng. Khuôn mặt chữ Quốc góc cạnh rõ ràng, mày rậm như mực, thức tỉnh Huyền khí hệ kim, phong cách chiến đấu bạo lực cuồng dã.
Trong trận chiến trước đó, giống như Giang Tự Lưu, Cao Địa Bình cũng đã một đường nghiền ép tất cả các đối thủ.
Tu vi tạm thời triển lộ ra là cảnh giới võ sư cấp năm.
Nhưng đánh giá của các bên đều cho rằng người này đã che giấu thực lực.
Trận chiến này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Các trung tâm cá cược trên toàn tỉnh cũng đưa ra những tỷ lệ đặt cược khác nhau.
Tổng thể mà nói, các bên đều đánh gia cao Cao Địa Bình hơn.
"Đừng ồn ào."
Lâm Bắc Thần cạn lời nói: "Ta chính là nam nhân được định sẵn là sẽ nhận được mười vạn tiền vàng này."
Hắn phất tay.
Một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện trong tay hắn.
Đây là thanh bội kiếm mới mà hắn đã cấp tốc đến Cửa hàng binh khí Búa Sắt mua vào sáng nay để phù hợp với chiêu thức của Kiếm Thập Nhất.
"Ha ha, vậy sao? Vậy thì để ta dùng thực lực thực sự để phá huỷ sự tự tin nực cười và ngu ngốc này của ngươi."
Cao Địa Bình cười phá lên. Khoảnh khắc tiêp theo--
Bùm!
Cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ra sóng động Huyền khí mạnh mẽ hơn bất kỳ trận chiến nào trước đó.
Huyền khí mờ mịt màu vàng nhạt bao trùm thân hình vạm vỡ của Cao Địa Bình, sóng động năng lượng đáng sợ giống như vật hữu hình, khiến không khí trên võ đài đều trở nên méo mó.
Những người xem chiến xung quanh ngay lập tức đều thay đổi sắc mặt.
"Đây là ... tu vi Huyền khí cảnh giới võ sư cấp bảy!"
"Trời ạ, hay cho một Cao Địa Bình, đây mới là thực lực thực sự của hắn sao?" "Trước đây, hắn quả nhiên đã che giấu thực lực."
"Thiên Kiêu đỉnh cấp thực sự."
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán.
Đừng nói là những khán giả bình thường, ngay cả những Thiên Kiêu hàng đầu của các đại thành thị, giáo viên dẫn đội cũng đều lần lượt biến sắc.
Không nghi ngờ gì nữa, lại một thiên tài đỉnh cấp khiến người ta phải ngước nhìn đã xuất hiện.
Trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến ở thành thị của mình trước đó, Cao Địa Bình đã một đường nghiền áp giành giải quán quân, vốn cho rằng đã rất mạnh mẽ rồi.
Bây giờ xem ra, lúc đó hắn căn bản chỉ là đang chơi đùa thôi, chưa thể hiện thực lực thực sự của mình.
"Bây giờ, ngươi đã hiểu khoảng cách giữa chúng ta chưa?"
Cao Địa Bình trong sắc vàng mơ hồ huyền ảo mà lại rực rỡ, cùng với ánh sáng vàng của mặt trời trên không trung chiếu xuống, giống như một ngọn lửa kim loại đang điên cuồng bùng cháy, lộ ra một loại khí thế bất khả chiến bại.
“Ngươi lắm lời quá đấy.” Lâm Bắc Thần đâm ra một kiếm: “Đừng chậm trễ việc ta làm quảng cáo.”
Một kiếm này nhìn như không có gì lạ, dưới ánh nắng sáng sớm, thân kiếm màu bạc thoáng qua một đường quang huy, tốc độ kiếm không nhanh.
Ít nhất là một cao thủ võ sư, quỹ đạo của tốc độ kiếm có thể nhìn bằng mắt thường được, hơn nữa Lâm Bắc Thần cũng không thúc giục huyền khí hỏa diễm, nhưng lại có một tiết tấu kỳ lạ.
Một tia sáng bạc lóe lên, Lâm Bắc Thần thu kiếm lại đứng đó, loại cảm giác này, giống như là hắn đang đâm ra một nửa rồi đột nhiên cảm thấy tư thế xuất kiếm không đúng, cho nên lại thu về, nhưng lời của hắn vô cùng uy hiếp.
“Ngươi, đã thua rồi.”
Lâm Bắc Thần vừa nói, hơi ngẩng đầu lên một góc 45 độ, một dáng đứng cực ngầu, sau đó trong lòng thầm mắng một câu: “Đậu xanh, mặt trời hơi chói mắt.”
Có vẻ như tư thế cực ngầu được lan truyền trên mạng này ở trái đất chỉ có thể được sử dụng vào những ngày nhiều mây, vào ban đêm hoặc ở trong nhà.
Xung quanh võ đài náo nhiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cao Địa Bình sau khi có hơi ngẩn ra, nở nụ cười lạnh: “Giả thần giả quỷ, ngươi giả thần bí cái gì hả, như thế cũng không được...” Lời còn chưa dứt.
Vù!
Một âm thanh như mảnh vải rách ra vang lên.
Cao Địa Bình im bật, hắn khó tin cúi đầu, chỉ thấy chỗ ngực trái của mình có một lỗ kiếm nhỏ xuyên qua áo choàng.
Vết đâm xuyên qua áo choàng cùng áo trong, để lại một vết trắng nông trên da hắn, nếu không phải vừa rồi áo choàng bị rách và nếu không nhìn kỹ thì Cao Địa Bình căn bản không thể nhận ra mình đã bị trúng một kiếm.
“Ngươi... đây là loại kiếm pháp gì?”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc tự tin trên mặt đã biến mất, vẻ mặt khổ sở, nuốt nước miếng, khô khốc hỏi.
Thua rồi, bị đánh bại một cách ngớ ngẩn, nhưng cũng dứt khoát. Điều đáng sợ hơn là một kiếm vừa rồi, Lâm Bắc Thần đã thủ hạ lưu tình rồi.
Có thể dùng kiếm đâm xuyên qua quần áo mà không làm cho hắn phát hiện ra, đương nhiên cũng có thể đâm vào tim hắn trước khi hắn phản ứng kịp, như vậy, hắn bây giờ đã trở thành người chết rồi.
Cuối cùng cũng đợi được biểu tình của đối thủ, Lâm Bắc Thần lúc này mới từ từ kết thúc dáng đứng của mình.
Hắn chớp chớp đôi mắt sắp bị ánh mặt trời làm mù, vẻ mặt giả tạo cười cười, rồi lại càng giả vờ mà lắc đầu, hờ hững nói: “Đợi ngươi một ngày có thể nhìn rõ được kiếm của ta, lúc đó mới có tư cách biết tên của chiêu này.”