Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 625: Kiếm Thập Thất




Vương Trung khuyên hết lời cũng không có kết quả, thế là chỉ đành phải khổ sở cầm giấy sinh tử đi tìm Giang Tự Lưu.

Kết quả lão quản gia chân trước vừa mới rời đi, Đinh Tam Thạch đã hào hứng chạy tới.

"Ta đã đột phá rồi, ha ha ha, ta cuối cùng cũng đột phá rồi."

Lão nhân gia phấn khích giống như một đứa trẻ hơn một trăm năm mươi cân.

"Vậy sao?"

Lâm Bắc Thần giả vờ như không biết, cũng phối hợp làm ra vẻ hân hoan đến điên cuồng, nói: "Cuối cùng đã đạt tới cảnh giới tông sư cấp bảy rồi sao? Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ, sư phụ pháp lực vô biên, thọ với trời đất..."

Nhân sinh như một vở kịch.

Toàn bộ đều dựa vào diễn xuất.

"May mà có con."

Đinh Tam Thạch nhìn ái đồ trước mặt, trong lòng vô cùng xúc động.

Ba.

Ông ta theo thói quen cho một tát vỗ xuống, đổi hướng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống vai của Lâm Bắc Thần, nói: "Thu nhận con làm đồ đệ là vì tạo hoá của vi sư... ta suy đi nghĩ lại, quyết định truyền thụ cuốn bí tịch này cho con trước..."

Nói xong, từ trong ngực lấy ra một tập sách nhỏ màu nâu nhạt dùng khăn gấm màu trắng bao bọc.

Một mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập ra.

Lâm Bắc Thần nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra rằng bản thân của cuốn bí tịch vốn không phải là màu nâu, mà là bị nhuốm vết máu.

Vết máu này rõ ràng là đã khô từ rất nhiều năm trước, gần như đã hoà làm một thể với trang bìa của bí tịch.

"Cuốn bí tịch này là năm đó vi sư đã dùng thứ quý giá nhất để đổi lấy. Vốn dĩ muốn đợi con đạt tới cảnh giới tông sư kiếm đạo rồi mới giao cho con."

Đinh Tam Thạch nhìn vào bí tịch, vẻ mặt vô cùng xúc động.

Trong mắt ông ta lộ ra một sự hồi tưởng về quá khứ, vẻ đau đớn thoáng qua ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt ông ta.

Thứ quý giá nhất?

Không lẽ là trinh tiết?

Nó cũng không đáng tiền.

Suy cho cùng, không phải ai ai cũng anh tuấn tuyệt thế được như ta. Lâm Bắc Thần trong lòng thầm đoán.

Chỉ nghe thấy Đinh Tam Thạch tiếp tục nói: "Mặc dù bây giờ con không phải là tông sư võ đạo, nhưng cũng vô địch dưới tông sư, lại là Thần Quyến Giả, địa vị không tầm thường. Cho nên, vi sư sẽ giao cuốn bí tịch Kiếm Thập Thất này cho con. Con có thể bắt đầu tu luyện... "

Kiếm Thập Thất?

Thật là một cái tên kỳ lạ.

Lâm Bắc Thần nhận lấy bí tịch, mở ra xem, liền lập tức hiểu ra.

Thì ra cái gọi là Kiếm Thập Thất chính là mười bảy chiêu kiếm thức.

Kiếm nhất, Kiếm nhị, Kiếm tam...

Người sáng tạo ra môn kiếm thức này, rốt cuộc lười biếng đến thế nào chứ.

Trực tiếp dùng các số một, hai, ba, bốn để đặt tên cho kiếm thức?

Không phải giống như tác giả thủy văn Loạn Thế Cuồng Đao mà ta yêu thích ở kiếp trước, là một kẻ bệnh hoạn không biết đặt tên đấy chứ?

Lâm Bắc Thần oán thầm trong lòng, tiếp tục lật xem.

"Hả?"

Lật đến trang cuối cùng, Lâm Bắc Thần đột nhiên sững sờ, nói: "Sư phụ, không đúng, cuốn bí tịch này chỉ có Kiếm Thất, mười chiêu kiếm thức còn lại thì sao?"

Trang cuối cùng của bí tịch, đến chiêu thức kiếm thứ bảy thì bên dưới không còn gì nữa.

Cái này......

Không phải chứ?

Sáng lập ra một kiếm chiêu, tạo đến cuối cùng vẫn có thể ‘thái giám’ được sao?

Đinh Tam Thạch dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Bắc Thần, tát một cái vào gáy của Lâm Bắc Thần.

"Không được nghĩ bậy, khinh nhờn vị tiền bố kia...Kiếm Thập Thất chiêu này chính là bí thuật được góp lại từ các chiến kỹ võ đạo của đế quốc Bắc Hải. Tuy rằng chỉ có mười bảy chiêu, nhưng chỉ cần con có đủ tu vi thì có thể khống chế tất cả chiến kỹ kiếm đạo..."

Nói tới sau cùng, ông ta rất mê mẫn cảm khái một câu, nói: "Trong Bạch Vân thành đã từng có một truyền thuyết có liên quan đến Kiếm Thập Thất này."

"Ồ?"

Lâm Bắc Thần rửa tai lắng nghe.

Đinh Tam Thạch liếc hắn một cái, gằn từng câu từng chữ nói: "Nếu như học được Thập Thất Kiếm, liền trở thành Tiên Trung Kiếm!"

Học được Thập Thất Kiếm liền trở thành Kiếm Trung Tiên?

Lâm Bắc Thần nghe vậy, không biết tại sao ngay tức khắc liền có cảm giác nổi da gà khắp người.

Kiếm Trung Tiên? Kiếm đạo đệ nhất tiên?

Một kiếm phá trời!

Kiếm trong tay, mặt nhìn tới, hàng vạn cường giả cúi đầu.

Cái đó phong lưu vô song, tiêu sái không gò bó, phong thái tuyệt thế đến mức nào chứ.

Những hình ảnh hiện ra trong đầu khiến Lâm Bắc Thần khiến hắn không khỏi sóng lòng trào dâng, tâm trí hướng về.

Trái tim cá muối ngay lập tức tan thành mây khói.

Lâm đại thiếu đột nhiên chí khí bất tận.

"Sư phụ ở trong năm đại danh kiếm của Bạch Vân thành năm xưa, được mệnh danh là Kiếm Tiên. Chẳng lẽ là có liên quan đến Kiếm Thập Thất này sao?"

Hắn không khỏi hỏi.

Đinh Tam Thạch gật đầu, lại lắc đầu.

"Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Cho đến nay ta cũng chỉ mới thông qua Kiếm Nhất, Kiếm Nhị và Kiếm Tam. Còn năm đó khi ta được mệnh danh là Kiếm Tiên, ta chỉ tu luyện Kiếm Nhất này đến cảnh giới tiến dần từng bước mà thôi. Cái tên Kiếm Tiên này, năm đó cảm thấy vô cùng uy phong, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự là một sự giễu cợt to lớn, năm đó đắc ý vô cùng, liếc nhìn anh hào trong thiên hạ bằng nửa con mắt, bây giờ sống đầu đường xó chợ mới biết được trời đất rộng lớn, còn ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi..."

Nói đến sau cùng, ông ta không khỏi lộ ra vẻ tự giễu.

Lâm Bắc Thần há hốc mồm.

Lão Đinh nhiều năm như vậy mới chỉ tu luyện đến Kiếm Tam thôi sao?

Vậy thì ta chẳng phải là ...

Wow ha ha ha ha, sắp bay lên rồi?

Dù sao thì APP tu luyện của điện thoại không có cái gì không vượt qua được.

Chỉ cần đủ lưu lượng, tu luyện đến thần cũng sợ.

"Sư phụ, không cần tự coi nhẹ bản thân, người là sư tôn của Lâm Bắc Thần ta, gọi một tiếng Kiếm Tiên thì có làm sao chứ?

Lâm Bắc Thần lập tức kiêu ngạo nói: "Người là lão kiếm tiên, ta là tiểu kiếm tiên..."

Ba!

Đinh Tam Thạch cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, rất thuần thục tát một cái vào sau gáy của nghiệt đồ này, nói: "Không được kiêu ngạo, trước đây ta đã từng khuyên bảo con, kiếm giả phải rất mực khiêm tốn."

Ông ta thu bàn tay lại.

Chậc chậc chậc.

Xúc cảm của Thần Quyến Giả này thật sự là không tồi.