"Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư? Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn xuất hiện vào lúc này, giữ lập trường như thế nào đây?
Trong nha môn của Sở Cảnh Vụ, Ưng Vô Kỵ xoa xoa huyệt thái dương.
Ông ta có hơi nhức đầu.
Những người khác không biết lai lịch của Âm Dương Thư Sinh Mạc Vị Miên và Yên Thị Mị Hành Lâm Mị Âm, nhưng ông ta thì biết rất rõ.
Ngay cả việc hai người này vì sao lại bắt cóc gia đình Cung Công, ông ta cũng biết rõ.
Kế hoạch chỉ kịp thực hiện được 10% thì hai lão giang hồ là Mạc Vị Miên và Lâm Mị Âm đã bị cường giả cấp tông sư võ đạo đột nhiên xuất hiện này đánh cho ‘lột gia tróc thịt’ rồi.
Rốt cuộc là trùng hợp?
Hay là có người rắp tâm?
Ưng Vô Kỵ không thể nào chắc chắn.
"Đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi, gia đình năm người của Cung Công đã được Tần chủ tế của thần điện từ trong Dược Đường đón đi rồi.”
Thị vệ thân cận bước vào bẩm báo. "Cái gì?"
Ưng Vô Kỵ đột nhiên biến sắc đứng dậy: "Thần điện có quyền gì mà dẫn người ra khỏi Sở Cảnh Vụ của ta chứ? Năm người của gia đình này đều có liên quan đến vụ án mạng, cần phải tiếp nhận điều tra mới được... Người đâu, theo ta đến thần điện đưa người về.”
......
"Lại có cường giả như vậy, đáng tiếc, lúc đó ta đang bế quan, khi đến thì đã chậm một bước."
Giang Tự Lưu không khỏi tiếc nuối nói.
"Nếu như Giang học trưởng đến, có lẽ sẽ có thể tiết lộ diện mạo thật của người này.”
Một vị Thiên Kiêu khác không muốn tiết lộ danh tính nói.
"Đúng vậy, toàn thân trần truồng, chỗ xấu hổ cũng lộ ra...Loại người này chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, e là cũng giống như cái tên tra nam Lâm Bắc Thần kia.
Vị Thiên Kiêu thứ hai không muốn tiết lộ danh tính nói.
"Phi."
Thiếu nữ với mái tóc dài màu vàng nhạt Thẩm Bích Quân trực tiếp nói: "Cái tên cặn bã Lâm Bắc Thần này, có thể có thực lực này sao?"
Giang Tự Lưu nhớ đến cuộc ước hẹn đến Trúc viện ký giấy sinh tử lúc chạng vạng tối nay, mỉm cười nói: "Bích Quân học muội cũng không cần phải quá oán hận. Lâm Bắc Thần là người hành sự tự do, nhưng vẫn tính là có điểm mấu chốt. Ta thấy Khống Hoả Thuật của hắn rất thành thục có lẽ không phải là nguỵ trang. Chuyện xảy ra trên võ đài hôm nay có lẽ thực sự là không phải cố ý. Hắn có thể phản ứng lại ngay lập tức, giúp ngươi dập lửa, dùng y phục che thân cho ngươi, cũng coi như là có lòng rồi.”
Khuôn mặt của Thẩm Bích Quân nhất thời lóe lên vẻ xấu hổ.
......
Bên bờ biển.
Một chiếc xuồng tam bản nhỏ, chèo thuyền du ngoạn trên mặt biển. Chu Bích Thạch thân mặc áo tơi đang ngồi câu cá trên mũi thuyền.
"Một tông sư võ đạo mà thôi, không thể ảnh hưởng đến đại cục...thông báo xuống dưới, tất cả cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
Ông ta đầu cũng không quay lại, thờ ơ nói. "Vâng."
Một vị cao thủ đại võ sư đứng ở phía sau, chắp tay đứng nghiêm nói. "Đương nhiên, nếu như không cần thiết, không cần khiêu khích người này." Chu Bích Thạch lại nói thêm một câu.
"Vâng, đại nhân."
Thân hình của cao thủ đại võ sư nhảy vọt lên giống như đại điểu, lướt qua mặt biển, xiêu vẹo rời đi.
Cơ thể khéo léo đến cực điểm. ......
Thần điện.
"Các ngươi thật sự không biết, thân phận thật sự của Hồng Diện Khoả Nam kia ư?" Ưng Vô Kỵ trầm giọng hỏi.
Cung Công sau khi được thần điện chữa trị đã khôi phục tỉnh táo, sắc mặt có hơi suy sụp tinh thần, khí phách sa sút.
Hắn gật đầu, yếu ớt nói: "Đại nhân, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, cùng mấy huynh đệ tụ tập lại với nhau kiếm bữa cơm qua ngày. Nhân vật lớn nhất mà ta quen biết chỉ là Vương Trung, quản gia bên cạnh Lâm Bắc Thần đại thiếu, tông sư võ đạo giống như Hồng Diện đại hiệp này, trước giờ thật sự chưa từng gặp qua... "
Ưng Vô Kỵ nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Tên tiện dân này không hề nói dối hay che giấu.
"Vậy ngươi có biết, hung đồ đã bắt cóc gia đình ngươi, rốt cuộc là ai không? Có từng nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ không?"
Ông ta lại hỏi.
Nói đến đây, Cung Công nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu nhân hoàn toàn không biết mình đã khiêu khích đám cường đạo chém giết ngàn đao kia, cũng không biết bọn họ là ai, tiểu nhân... đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tiểu nhân, tay chân của tiểu nhân đều không còn nữa ... "
Nói xong liền gào khóc thảm thiết.
Ưng Vô Kỵ cảm thấy mất kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Ông ta lại hỏi Cung Mộng và những người còn lại của Cung gia. Câu trả lời không khác mấy so với những gì Cung Công nói.
Ông ta muốn cưỡng chế mang người của gia đình này đi, nhưng lại bị Tần chủ tế của thần điện trực tiếp từ chối với lý do trị liệu an thần.
Tần chủ tế có thân phận đặc biệt, Ưng Vô Kỵ đành phải tạm thời từ bỏ, nhưng cũng buông lời, đợi đến khi người nhà Cung gia khỏi bệnh sẽ đưa bọn họ đến Sở Cảnh Vụ để lập hồ sơ công vụ thường lệ.
......
......
Trúc viện.
Trong phòng khách.
"Thiếu gia, người thật sự không biết Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư đó sao?" Vương Trung bán tín bán nghi nói
"Đồ chó, đến cả lời của bổn thiếu gia, ngươi cũng dám nghi ngờ à?”
Lâm Bắc Thần bước tới đá một cước.
"Đi, đem giấy sinh tử kia đến đây cho bổn thiếu gia.”
Hắn nói.
Vương Trung mang giấy sinh tử tới nói: "Thiếu gia, người không phải sẽ..."
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lâm Bắc Thần ký tên của mình vào đó rồi nói: "Ngươi đoán đúng rồi... Đi đi, bây giờ đi giao cho cái thứ không bằng chó Giang Tự Lưu kia, một phút cũng không được chậm trễ... Nói với Giang Tự Lưu, nói trận chiến này, lão tử tiếp nhận, bảo hắn rửa sạch mông mà chờ đi.”
Khi Vương Trung muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi. "Thiếu gia thật hồ đồ."
Ông ta giậm chân quấn quýt nói.
"Ngươi thì biết cái búa gì."
Lâm Bắc Thần mắng: "Thiếu gia ta tự có tính toán.”
Tuy rằng đã thăng cấp thành tông sự võ đạo, đối đầu với Giang Tự Lưu cũng chưa chắc thắng, nhưng hắn biết rằng tờ giấy sinh tử này, mình chắc chắn phải ký.
Nếu như không ký, thảm trạng của gia đình Cung Công sẽ không ngừng diễn ra với những người thân và bạn bè khác.
Giao thủ với nhóm người này trong bóng tối, chi bằng trực tiếp giải quyết chuyện này trên võ đài.