“Cầu xin các ngươi, xin hãy cầm máu cho cha ta, cầm máu một lúc cho hắn đi...” Thiếu nữ Cung Mộng lớn tiếng van xin: “Nếu như tiếp tục mất máu thì cha ta sẽ chết đấy, cầu xin các ngươi.”
Phía đối diện.
Mười mấy rương gỗ rộng rãi được chất đống lộn xộn.
Sáu võ giả mặc áo giáp chế thức màu đen đang uống rượu cơm nước.
Hơn nữa còn có một thư sinh trung niên tầm ba mươi tuổi, mặc áo bào màu trắng, đầu đội khăn vuông, hắn ngồi trên một cái rương rỗ, cùng với một nữ tử xinh đẹp mặc cái váy lụa xanh dài, hai người đang bàn bạc gì đó.
“Ha ha, dù sao sớm hay muộn hắn cũng phải chết thôi, cầm máu nữa thì có tác dụng gì?”
Thư sinh ngẩng đầu hờ hững nói: “Tiểu nha đầu, không phải ngươi thật sự ngây thơ cho rằng, cái tên công tử ăn chơi trác táng đó sẽ bởi vì nhận được một cánh tay của cha ngươi liền kí tên vào giấy sinh tử chứ? Tỉnh táo đi, cha ngươi ở bên cạnh hắn ngay cả một con chó cũng không bằng đâu.”
Trong lúc tên thư sinh kia ngẩng đầu lên, Lâm Bắc Thần lập tức nhìn rõ gương mặt hắn.
Đây chính là một gương mặt nham hiểm, một nửa đen thùi lùi như mực, một bên khác thì trắng bệch như tuyết.
Nhìn cái nữa thì giống y hệt hắc bạch vô thường hợp thể ở trong lao ngục.
“Khụ.” Cung Công không biết lấy đâu ra sức lực mà bỗng dưng ngẩng đầu phun ra một búng máu.
Hán tử trung niên của Địa Trung Hải dù bị chặt đứt một cánh tay nhưng vẫn cực kỳ cương liệt, vẻ mặt hận thù lạnh lùng quát lên: “Thiếu gia nhà ta chính là Thần Quyến Giả, phong độ ngời ngời, chắc chắn sẽ không mặc kệ huynh đệ chúng ta... Lũ chó chết như các ngươi giết anh em trong đại đội quản thành ta đây, thiếu gia tuyệt đối không buông tha cho các ngươi, đừng hòng muốn sống sót rời khỏi Vân Mộng thành này.”
Lúc này Lâm Bắc Thần mới nhìn về cột đá bên tay trái, khoảng chừng 6,7 mét bên ngoài có bốn cỗ thi thể nằm ở đó, tất cả đều đã chết cứng ngắc.
Nhìn từ quần áo thì đều là dân chúng bình thường dưới đáy chót ở Vân Mộng thành.
Thân phận không cần nói cũng biết rõ.
Nhất định chính là anh em của đại đội Quản Thành chiều nay cùng Cung Công đi cứu người nhà.
Cả đám đã bị giết hại.
“Ha ha ha... Tên Lâm Bắc Thần kia chỉ là một con chó mà thôi, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ được mà còn muốn đối phó chúng ta ư?”
Nữ tử xinh đẹp mặc váy lụa xanh mỉm cười nói: “Nếu không phải bởi vì thân phận Thần Quyến Giả của hắn, thì đã sớm chết một trăm lần... mà thôi, nửa tiếng nữa là đến giờ tặng quà cho hắn rồi, ha ha, không bằng cứ chém trước một cánh tay khác của ngươi đi, nhẹ nhàng một chút, tránh cho để đến lúc đó máu chảy đầm đìa, đưa đi tặng không đủ đẹp đẽ.”
Nàng cầm một thanh mã tấu, đi về phía Cung Công.
“Không, không... đừng...” Thiếu nữ Cung Mộng điên cuồng giãy dụa van xin, nàng nói: “Đừng chém tay cha ta, cầu xin các ngươi đấy, các ngươi muốn làm gì ta đều đồng ý với ngươi, đừng chém tay cha ta nữa...”
“Ồ?” Nam tử thư sinh với gương mặt nham hiểm nhếch miệng cười: “Muốn ngươi làm gì thì ngươi đều đồng ý phải không?”
Nữ tử áo xanh đi đến trước mặt Cung Mộng, dùng sống đao của mã tấu nâng cằm Cung Mộng lên.
Thân đao bằng kim loại màu xanh nhạt mang theo hàn ý thấu xương, nó khiến cho da thịt thiếu nữ nhanh chóng nổi lên một lớp da gà.
“Chậc chậc.” Đầu đao của nữ tử áo xanh thuận theo cổ Cung Mộng trượt xuống dưới.
Trình độ đao pháp của nàng khỏi cần nghi ngờ cũng biết là cực kỳ thông thạo. Lưỡi đao rạch rách cổ áo của Cung Mộng, nhưng lại không khiến cho thiếu nữ này bị thương.
“Sư huynh động tâm rồi?” Nữ tử áo xanh mỉm cười nói: “Tầng thứ hai của ngươi còn thiếu mấy nữ đồng nguyên âm nhỉ? Cô bé này coi bộ lớn lên trông cũng bình thường, cơ mà căn cốt ngược lại rất được, su huynh không kén cá chọn canh thì có thể thử xem.”
Phập!
Ánh đao lóe lên.
Sợi dây thừng trói Cung Mộng bị cắt đứt.
“Cởi quần áo ra.” Nữ tử áo xanh thản nhiên nói.
Cổ áo của Cung Mộng bị rạch rách, vừa lộ ra áo lót bên trong, vừa lộ ra da thịt trơn bóng trắng như tuyết, nàng với vẻ mặt tức giận nói: “Các ngươi...”
“Suỵt.” Nữ tử áo xanh giơ ngón tay lên nói: “Đừng nói chuyện, cứ cởi là được, sư huynh ta thích con gái biết nghe lời, muốn cứu cha ngươi vậy đừng có nhăn nhó như thế.”
“Cầm thú, đôi cẩu nam nữ nhà các ngươi, súc sinh...” Cung Công điên cuồng giãy dụa.
Nữ nhi chính là niềm tự hào của hắn, cũng là tất cả của hắn.
Người giống như hắn lăn lộn ở tầng đáy xã hội, văn không tốt võ thì không thành, giống như con chó ngoài hoang dã, tranh giành thức ăn ở trên đường, cũng không có sự gan dạ gì cả, ngay cả một ngón tay cũng không dám làm việc gì ác, bởi vì lo lắng dính vào pháp luật.
Có thể bồi dưỡng ra một cô con gái tiến vào trận chung kết của Thiên Kiêu Tranh Bá, là chuyện kiêu ngạo cỡ nào cơ chứ.
Nữ nhi còn quan trọng hơn tính mạng của hắn.
Sở dĩ hắn chọn đi theo Vương Trung, trung thành với Lâm Bắc Thần, không chỉ bởi vì muốn có được một thân phận đủ để lên sàn.
Sau này đợi đến khi con gái càng thêm xuất chúng, thành gia lập thất, lúc ấy dựa vào thân phận của phụ thân là hắn đây, lúc tham dự hôn lễ của nữ nhi cũng không đến mức làm mất mặt Cung Mộng.
Thế mà bây giờ, bảo vật trân quý nhất trong sinh mạng của hắn lại sắp bị hủy hoại.
“Tiểu Mộng, nhanh đi, nhanh đi đi, đừng lo cho cha.” Cung Công điên cuồng gầm lên, hắn giận dữ cứ như một con dã thú phát cuồng, gầm gừ nói: “Nếu như con thật sự... vậy cha sẽ chết trước mặt con...”
Một cơn gió nhẹ xé rách hư không.
Cung Công mở to mắt, bị phong bế huyệt đạo, không nói được bất kỳ câu gì.
Ngay cả gắng sức nghiến răng cũng không làm được.
Bởi vì giãy dụa kịch liệt mà chỗ miệng vết chém của hắn máu tươi lại chảy ào ào ra ngoài.