Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 615: Một giờ một cánh tay




Công công xảy ra chuyện rồi?

Đó không phải là chuyện mà hoàng thượng phải lo lắng sao?

À, hiểu rồi.

Là Cung Công.

Phó đội trưởng của đại đội Quản Thành.

Vừa nghĩ đến đây, thì trong lòng Lâm Bắc Thần lộp bộp một tiếng. “Nói, xảy ra chuyện gì?” Hắn mơ hồ đã đoán ra gì đó.

Vương Trung vẻ mặt hoang mang nói: “Vào chiều hôm nay có một người lại lịch không rõ xông vào nhà của Cung Công, bắt đi cha mẹ và vợ của hắn, Cung Công dẫn theo mấy anh em của đại đội quản thành đi cứu người, ai mà biết vừa đi liền không quay trở lại, lão nô tưởng rằng Cung Công nợ cờ bạc nên bị người ta truy đuổi, vì thế không dám bẩm báo với thiếu gia, lão nô tự mình mang người đi tìm, kết quả vừa nãy lại nhận được tin tức nói rằng con gái Cung Mộng của Cung Công cũng bị người ta bắt cóc rồi, Cung Mộng chính là Thiên Kiêu từng tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá, thực lực không yếu, việc này khiến lão nô ý thức được, có khi đây không phải là vụ án bắt cóc bình thường, thế nên ta mới vội vàng đến bẩm báo với thiếu gia.”

Cung Mộng?

Lâm Bắc Thần có ấn tượng với thiếu nữ đó.

Trong cuộc sát hạch lực lượng của trận chung kết Thiên Kiêu Tranh Bá, thiếu nữ đó được cấp bậc Nhị Đỉnh Chi Lực, tuy rằng điện mạo của nàng không được coi là mỹ lệ, cơ mà tinh thần cương nghị, là nữ tỉnh bình dân giống y hệt Nhạc Hồng Hương, xuất thân từ bình dân nhưng lại dựa vào thực lực của bản thân, đạt được thành tích vô cùng xuất sắc.

“Ngươi nhìn cái này đi.” Lâm Bắc Thần chỉ vào hộp đựng thức ăn.

Vương Trung quay đầu nhìn lại, đồng tử ông ta lập tức co rút, sau đó kinh hãi nói: “Đây là... cánh tay của Cung Công phải không, ta nhận ra được, đây nhất là cánh tay của Cung Công, thiếu gia, chuyện... chuyện gì thế này?”

Lâm Bắc Thần nói lại một lượt sự việc đã xảy ra.

“Chắc chắn là Giang Tự Lưu, nhất định là cái đồ không bằng cả con chó kia...”

Vương Trung tức đến mức toàn thân run rẩy.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn cái hộp kia, toàn thân khẽ động.

Hắn mở tầng một ở trên ra.

Tầng thứ của của hộp đồ ăn có một mảnh giấy.

Trên giấy dùng máu tươi để viết một câu.

“Một giờ, đổi một cánh tay.” Chữ viết tay đẫm vết máu, nét chữ cực kỳ xấu.

Không thể phán đoán ra bất kỳ manh mối nào từ chữ viết tay đó.

Tờ giấy cũng là giấy rất bình thường, trong các cửa hàng lớn nhỏ ở Vân Mộng thành đều có thể nhìn thấy.

Thế nên cũng không tính là manh mối.

“Một giờ, một cánh tay?” Vương Trung hiểu ý qua đó, gương mặt ông hiện lên sự phẫn nộ: “Chính là nói, chỉ cần thiếu gia không ký giấy sinh tử, thì qua một giờ sau bọn họ sẽ chém đứt một cánh tay của Cung Công ư? Chuyện này... còn có ba mẹ, vợ, cả con gái của Cung Công... Cái tên Giang Tự Lưu này đúng là tâm địa độc ác.”

Năng lực giải thích cấp bậc lão luyện.

Giống hệt với suy nghĩ của Lâm Bắc Thần.

“Thiếu gia, chúng ta đi tìm tên oắt con họ Giang kia đi.”

Vương Trung phẫn nộ vô cùng nói: “Liên hợp với Đinh lão sư, còn có đám chủ nhiệm Sở, trước tiên bắt tên cháu trai này lại, hành hình phục vụ hắn, không sợ hắn không đầu hàng.”

Từ khi đại đội quản thành được thành lập cho đến nay, tuy không có công lao gì lớn, nhưng đám người Vương Trung và Cung Công ở chung với nhau rất hợp, cả đám có tình cảm với nhau, quan tâm thì loạn vì vậy giờ đây Vương Trung lập tức nổi giận.

Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: “Không có tác dụng đâu, có tìm tới thì Giang Tự Lưu cũng sẽ không thừa nhận.”

Ngoại trừ Giang Tự Lưu ra, thì còn có ba kiếm nô khác trong tứ đại kiếm nô. Nếu thật sự trở mặt với nhau ngay lập tức, vậy chẳng khác nào không coi quy củ ra gì.

Đây chính là ý muốn của tứ đại kiếm nô, còn là Tử Điện Thần Kiếm của Chu Bích Thạch, một người có thể chống lại Đinh Tam Thạch.

Hắn và đám người Sở Ngân sẽ không phải là đối thủ của hai đại kiếm đạo tông sư kia.

Huống chi không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh chuyện này có liên quan đến tên Giang Tự Lưu kia.

Cho dù là đi báo quan thì cũng không có tác dụng gì cả.

Ngược lại còn rất có khả năng kéo theo cả nhà Cung Công bị ngộ thương, đối phương rõ ràng đã tính rõ ràng hết mọi chuyện.

“Vậy... vậy phải làm sao đây?” Vương Trung ngây ngốc, ông ta nghiến răng nói: “Thiếu gia, giấy sinh tử này ngài nhất định không thể ký, tên Giang Tự Lưu đó không phải là kẻ tốt lành gì hết, ngài không thể trúng chiêu của hắn được, về việc của Cung Công thì để ta đi giải quyết, đại đội quản thành là do ta tổ chức, để ta đi giải thích với các huynh đệ... Nếu như gia đình Cung Công mất mạng thì trách nhiệm này để ta gánh...”

“Ngươi gánh ư?” Lâm Bắc Thần liếc nhìn Vương Trung: “Ngươi lấy cái gì mà gánh hả, mạng người chỉ có một lần, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cho dù ngươi dùng núi vàng núi bạc cũng không bù đắp nổi đâu.”

Ngay lập tức, Lâm Bắc Thần dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Vương Trung một lượt, hắn nói: “Không ngờ đồ chó nhà ngươi vậy mà còn khí phách và biết chịu trách nhiệm đến thế.”

Vương Trung nịnh bợ nói: “Thiếu gia, thật ra ta...”

Lâm Bắc Thần xua tay: “Bỏ đi, không cần nói nữa, tâm trạng của ngươi ta có thể hiểu, hiện tại ta cũng không muốn ký giấy sinh tử này, cần phải đổi cách khác để giải quyết vấn đề...”

Hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Thế này đi, ngươi đi tìm cách anh em của quản thành, nói tất cả đã có ta lo, bảo bọn họ tạm thời đừng manh động, cứ ẩn núp trước đã, bảo vệ an toàn của bản thân mình, chờ tin tức của ta là được.”

Vương Trung nét mặt vui mừng: “Thiếu gia, người có cách sao?”

Lâm Bắc Thần lắc đầu rồi nói: “Dù sao cách lần chém tay tiếp theo còn một giờ nữa, cứ thử đi đã.”

Hai người thương lượng trong chốc lát, việc này không nói cho bất kỳ ai cả.

Vương Trung làm theo sự dặn dò của Lâm Bắc Thần, hắn đến thông báo cho những người khác trong đại đội quản thành.

Lâm Bắc Thần ngồi về chỗ cũ, hắn nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười đắng chát.

“Đờ cờ mờ, đúng là người giang hồ, không được tự do làm theo ý mình, ông đây rõ ràng ghét nhất kiểu thánh mẫu, thầm nghĩ bản thân mình ích kỷ chỉ lo cho mình thôi, nhưng một khi xảy ra chuyện tại sao lại không nhẫn tâm được cơ chứ.”

Hắn triều hồi điện thoại ra, mở Baidu maps.

Trong thanh tìm kiếm nhập hai chữ Cung Công, sau đó bấm vào tìm kiếm.