Giang Tự Lưu không nói lời nào.
Lâm Bắc Thần nói tiếp: “Ta chính là một người không có đạo đức.” “Chỉ cần ta không có đạo đức thì ngươi không ràng buộc nổi ta đâu.” Giang Tự Lưu gật đầu nói: “Đúng là ta có chút thất vọng thật.”
Hắn chậm rãi đứng dậy: “Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngày mai trước khi trận đấu chung kết võ đài bắt đầu, ngươi có thời gian thay đổi chủ ý, ký kết phần hiệp nghị này.”
Lâm Bắc Thần vẫn ngồi trên ghế, hắn cười lạnh hỏi Giang Tự Lưu: “Ngươi chắc chắn ta và ngươi có thể đứng trên võ đài của trận chung kết cuối cùng sao?”
Giang Tự Lưu nói: “Nếu như ngươi không đi được đến bước này, vậy thì chúng ta có thể ước định sinh tử chiến khác.”
Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi Trúc viện. Cuộn giấy sinh tử kia vẫn còn đặt trên bàn. Lâm Bắc Thần từ từ đứng dậy.
Hắn liếc nhìn bóng dưng Giang Tự Lưu, sau đó thở dài nói: “Nói thật thì ta cũng có chút thất vọng, ta gần như sắp thay đổi cách nhìn về ngươi rồi, cơ mà bây giờ ta phải rút lại lời nói trước đó, ngươi ngay cả tư cách làm kiếm nhân của ta cũng không có, quả nhiên chỉ hợp làm kiếm nô mà thôi.”
Thân hình của Giang Tự Lưu không hề chậm lại, hắn tiếp tục rời khỏi.
Lâm Bắc Thần chậm rãi quay về ghế ngồi.
“Vương Trung.” Hắn lớn tiếng nói: “Đồ chó nhà ngươi chết dí đâu rồi?”
“Vương quản gia ăn cơm xong liền đi ra ngoài, nói là tới bàn chuyện với đại đội Quản Thành.” Thiến Thiến thò đầu ra từ trong đại sảnh, khẽ khàng trả lời.
Lâm Bắc Thần xoa mi tâm.
Đồ chó chết Giang Tự Lưu đúng là âm hiểm mà.
Nếu như bọn họ thật sự bắt người thân của Hàn Bất Phụ, Mễ Như Yên, uy hiếp bản thân ký giấy sinh tử vậy phải ứng phó sao đây?
Hừ.
Công tử ăn chơi trác táng như ông đây trở mặt liền không nhận người quen, ích kỷ muốn chết.
Sao có thể vì người khác mà ép mình đi chết chứ?
Đâu phải bạn bè sống chết có nhau gì đâu.
Lâm Bắc Thần đang điên cuồng thiết lập lại tâm lý cho mình. Đúng lúc này...
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài đại viện vang lên tiếng gõ cửa.
Một người trẻ tuổi chưa từng gặp với vẻ mặt sợ hãi đứng ở trước cửa, trong tay xách theo hộp đồ ăn màu đen: “Xin hỏi ngài là Lâm Bắc Thần đúng không?”
Lâm Bắc Thần tức đến mức không có chỗ xả, hắn nổi nóng nói: “Con mẹ nó, trai đẹp số một, tiểu thịt tươi đỉnh cấp lưu lượng của Vân Mộng thành mà ngươi không nhận ra ta hả? Ngươi tới đây làm gì?”
Người trẻ tuổi ngây ngốc trong chốc lát, sau đó hắn vội vàng đặt hộp cơm lên cái bàn đằng trước Lâm Bắc Thần: “Có người nhờ ta đưa hộp cơm này cho ngươi.”
Hử?
Ai đang đút cơm cho mình vậy?
Trong lòng hắn khẽ động, sau đó mở hộp cơm ra.
Một mùi máu tanh nhạt xộc ra.
Lâm Bắc Thần lập tức biến sắc.
Tầng thứ nhất của hộp cơm đó xếp một cánh tay bị cắt đứt.
Cánh tay máu tươi đầm đìa, bị người ta dùng lợi khí cắt đứt khi còn sống.
Trong con ngươi của Lâm Bắc Thần nhanh chóng để lộ hai tia hung dữ sắc bén, hắn bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia: “Nói, ai bảo ngươi đưa đồ đến đây?”
Ai biết được người trẻ tuổi này nhìn thấy cánh tay bị chém trong hộp vậy mà cũng là biểu cảm giật mình.
Lâm Bắc Thần hỏi liên tiếp hai lần hắn mới vội vàng nói: “Không liên quan đến ta, ta... ta không biết gì hết, là một người... một người bình thường... cho ta một miếng tiền bạc bảo ta... ta đưa đến đây, ta còn cho rằng... cho rằng chỉ là đồ ăn đặt hàng bình thường mà thôi...”
Hắn trực tiếp bị dọa cho lắp ba lắp bắp.
Trông biểu cảm của hắn thì không giống như giả vờ, khẩu âm cũng chắc chắn
là người bản địa ở Vân Mộng thành.
“Người cho ngươi cái hộp này trông như thế nào?” Giọng điệu của Lâm Bắc Thần hòa hoãn chút ít, hắn hỏi: “Ngươi không cần căng thẳng, cẩn thận nghĩ lại xem, trai đẹp ta đây sẽ không làm khó ngươi.”
Người trẻ tuổi kia mồ hôi đầy đầu, hắn che gáy nghĩ thật lâu rồi nói: “Chiều cao người đó không cao không thấp, không gầy cũng không béo, mặc một trường bào màu xanh, tướng mạo bình thường không có râu, nước da cũng không trắng gì... những cái khác thì bây giờ ta thật sự không nhớ nổi.”
Trán Lâm Bắc Thần hiện lên sọc đen.
Anh hai à, ngươi nói như thế thì chi bằng đừng nói.
Loại người có diện mạo này khắp nơi đều thấy, đứng ở trên đường cái Vân Mộng thành tùy tiện ném một cục đá, là có thể ném chúng mười mấy người giống nhau.
“Ta thật sự không biết gì hết cả...” Người trẻ tuổi kia sợ hãi nói: “Ngươi thả ta đi đi, ta chỉ là một người qua được, kiếm được một đồng tiền bạc mà thôi, nếu không thì ta đưa tiền bạc cho ngươi nhé.”
Lâm Bắc Thần chìa tay ra, hắn thật sự nhận đồng tiền bạc kia, sau đó xua tay nói: “Đi đi.”
Kiếm được một đồng tiền bạc.
Hắn thổi một hơi vào đồng tiền kia.
Là thật à.
Ánh mắt của hắn lại quay về trên cánh tay bị chém nằm trong hộp kia.
Bàn tay này khớp xương thô to, trong lòng bàn tay có kén, ngón tay còn thô cứng nữa, đại khái có thể phán đoán ra đây là bàn tay của người tầm khoảng 30, 40 tuổi, hơn nữa còn là một nam tử trung niên tham gia nhiều hoạt động thể thao.
Lâm Bắc Thần nghĩ lại người bên cạnh mình mà hắn quen biết, hình như đều không có ai khớp với bàn tay này cho lắm.
Vậy sẽ là ai đây?
Đang lúc suy nghĩ thì bỗng dưng có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ thấy Vương Trung vội vàng từ bên ngoài đi vào, ông ta lớn tiếng nói: “Thiếu gia, thiếu gia, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi thiếu gia...”
Bà mẹ nó.
Lâm Bắc Thần tung cho hắn một cước.
Đồ chó chết nhà ngươi.
Lần trước lúc nói như thế chính là khi Chiến Thiên Hầu Phủ bị tịch thu nhà cửa.
Lần này sẽ không phải là...
“Đồ chó kia, vội vội vàng vàng như này có ra cái thể thống gì không hả, nói mau, xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Lần này Vương Trung không thèm nịnh hót nữa, càng không để ý đến dấu giày trên mông mình, ông ta gấp gáp nói: “Thiếu gia, Cung Công đã xảy ra chuyện...”