Giang Tự Lưu đánh giá phong cảnh trong Trúc viện, hắn tán thưởng nói: “Lấy tĩnh trong náo, trúc thủy tương hòa, như thế ngoại đào viên, nơi ở của bạn học Lâm đúng là lịch sự tao nhã.”
“Nói tiếng người.” Lâm Bắc Thần đáp trả. Giang Tự Lưu nói: “Nơi này rất đẹp.”
Hắn mở vò rượu ra, một hương thơm thấm vào ruột gan tràn ngập khắp không khí.
“Bạn học Lâm rất thích uống rượu, cho nên đặc biệt cầm Tinh Hà Túy Đặc Khúc nổi tiếng nhất trong Triều Huy thành đến mời bạn học Lâm thưởng thức.” Giang Tự Lưu nhẹ nhàng vỗ vào bình rượu.
Một giọt rượu tựa như thiên hà kinh không bắn về phía Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần há mồm hít một hơi, nuốt ực ực.
Ngụm rượu ấm áp thuần hậu vào miệng hóa thành một cỗ nhiệt lưu, tràn ra khắp tứ chi xương cốt, tinh thần cả người lập tức phấn chấn, sáng sủa thêm vài phần.
“Rượu ngon.” Lâm Bắc Thần cười lớn, sau đó lại hỏi: “Ngươi không hạ độc vào trong rượu đấy chứ?”
Giang Tự Lưu cười nói: “Bạn học Lâm cứ đùa.”
Nói xong, hắn rót ra một bát, ngửa đầu uống cạn.
Thình thình thình!
Trong rừng trúc bên ngoài sân có tiếng hét truyền đến.
“Đây là...” Giang Tự Lưu tò mò nói.
Lâm Bắc Thần uống liền tù tì ba bát rồi nói: “Ồ, là chiến sủng và nhân sủng của ta đang đánh nhau để luyện tập thôi.”
“Nhân sủng?” Giang Tự Lưu ngơ ngác.
Lâm Bắc Thần vừa lau vết rượu bên mép vừa nói: “Một tên suốt ngày vác mặt đến cọ cơm, tuy là người nhưng chẳng khác gì sủng vật.”
Giang Tự Lưu mỉm cười.
Càng tiếp xúc nhiều với Lâm Bắc Thần thì hắn càng thích thú với con người này.
Tư duy linh hoạt, suy nghĩ độc đáo, mặc dù ăn nói vớ vẩn cơ mà không phải là đồ tiểu nhân.
Cực kỳ có phong thái của các cuồng sĩ trong tiểu thuyết Minstrel show.
Người như thế nếu như hợp nhau, thì tuyệt đối sẽ là lựa chọn tuyệt vời để làm bạn.
Cơ mà đáng tiếc.
Hắn lấy ra một cuộn giấy từ trong kho bảo vật của mình, đặt lên trên bàn rồi nói: “Bạn học Lâm mời đọc.”
Lâm Bắc Thần uống từng ngụm rượu: “Sao thế? Muốn tặng ta chiến kỹ võ đạo à? Ha ha, đúng là khách sáo mà.”
Nói xong, hắn cầm cuộn giấy lên mở ra xem.
Gương mặt của Lâm đại thiếu lập tức trở nên khó coi.
“Giấy sinh tử?” Hắn liếc nhìn Giang Tự Lưu: “Ngươi vẫn thật sự muốn làm như thế ư?”
Sắc mặt Giang Tự Lưu vô cùng bình tĩnh, hắn nói: “Đây là phương thức giải quyết tốt nhất.”
Lâm Bắc Thần nói: “Vậy cách giải quyết của ta thì sao?” “Cũng không phải.”
Giang Tự Lưu nói: “Của ta mới là cách giải quyết vấn đề.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi là một võ đạo tông sư cấp 4 với huyền khí hệ lôi, cầm giấy sinh tử đến tìm một võ sư cảnh giới cấp 4 làm đối thủ, việc này không phải là chuyện mà một bình rượu có thể quyết định.”
Giang Tự Lưu nghiêm túc nói: “Trước giờ ta không cảm thấy bạn học Lâm chỉ là một đối thủ thuộc cảnh giới võ sư cấp 4, trên người ngươi che giấu rất nhiều bí mật, nếu như thật sự ký giấy sinh tử, thì cuối cùng ai ngã ai đứng cũng chưa biết được.”
“Ngươi vậy mà coi trọng ta đến vậy hả?” Lâm Bắc Thần bưng chén rượu lên, một hơi uống sạch Thiên Hà Tội Đặc Khúc, hắn chiếm được của hời trước rồi mới nói: “Nhỡ đâu ta quả thật chỉ là một bé đáng thương cảnh giới võ sư cấp 4 thì sao?”
Giang Tự Lưu nói: “Vậy thì ngươi chỉ có thể chuẩn bị tốt tâm lý bị ta đánh chết trên võ đài thôi chứ sao giờ.”
Lâm Bắc Thần hạn héo lời.
“Ngươi bắt nạt người ta à.” Hắn vừa mới có chút thiện cảm với tên Giang Tự
Lưu này, mà bây giờ đã nhanh chóng từ yêu chuyển thành hận.
Giang Tự Lưu mỉm cười nói: “Người sống trên thế giới này nếu không phải bắt nạt người khác thì chính là bị người khác bắt nạt, bạn học Lâm cũng là người trải qua sóng to gió lớn, đương nhiên phải hiểu đạo lý này chứ, nếu đã dính vào nhân quả vậy phải nghĩ cách giải quyết, đúng không?”
Tính dạy triết học cho ta ư?
Lâm Bắc Thần đập vào bình rượu, cười hi hi nói: “Nhưng vấn đề là ký giấy sinh tử trên võ đài đối với ta mà nói, hoàn toàn không phải cách hay để giải quyết vấn đề.”
Hắn vẫn còn ghi nhớ lời nói của Tần chủ tế, tuyệt đối không được ký giấy sinh tử với tên Giang Tự Lưu này.
Giang Tự Lưu lắc đầu nói: “Nhầm rồi, ký giấy sinh tử đối với bạn học Lâm mà nói mới là cách giải quyết tốt nhất.”
Lâm Bắc Thần lấy ngón giữa xoa mi tâm: “Ngươi có ý gì đấy?” Giang Tự Lưu cúi đầu, có vẻ hơi im lặng.
Sau chốc lát, vị mỹ nam tử đến từ Triều Huy đại thành chậm rãi ngẩng đầu nói: “Chỉ có như thế ngươi mới có thể bảo vệ những bằng hữu thân quen bên cạnh ngươi, sủng vật của ngươi, còn có... nhân sủng của ngươi.”
Hả?
Trong con ngươi Lâm Bắc Thần lập tức lóe tia sắc bén.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Giang Tự Lưu vẻ mặt tự nhiên, thần sắc không đổi, gật đầu nói: “Ngươi có thể cho là như thế đi.”
Khóe miệng Lâm Bắc Thần cong lên góc độ lạnh lẽo: “Nếu như ta không ký tờ giấy sinh tử này, vậy các ngươi muốn động đến bằng hữu bên cạnh ta đúng không?”
Giang Tự Lưu nói: “Mặc dù Chiến Thiên Hầu Phủ rớt đài, nhưng bằng hữu của ngươi lại không thiếu, xa có đám người Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên, gần thì có người nhà của mấy người này, Vương Trung, hai thị nữ của ngươi, học viên của học viện Sơ Cấp số 3, còn có một người tên Cung Công, cùng với ba bốn mươi công dân có thân phận khác nhau đều đang âm thầm làm việc cho ngươi, ta không nói sai đâu nhỉ.”
Lâm Bắc Thần nói: “Nếu như ta không ký giấy sinh tử, vậy bọn họ sẽ thế nào?”
Giang Tự Lưu trả lời: “Ta không dám đảm bảo.”
“Ngươi đang ràng buộc đạo đức với ta ư?” Lâm Bắc Thần nói.
Giang Tự Lưu gật đầu.
Lâm Bắc Thần bỗng dưng mỉm cười: “Vậy ngươi phải thất vọng rồi.”