Nhưng mà quần áo của cô nương này lại xuất nhiều rất nhiều lỗ thủng.
Da thịt trắng mịn óng ánh, làn da trắng như bạch ngọc, búng nhẹ một cái là có thể ra nước, ngay cả một vài chỗ bí mật cũng như ẩn như hiện, đúng là cả cảnh xuân vui nhộn.
Còn may Lâm Bắc Thần phản ứng cực nhanh, hắn tải xuống một bộ áo choàng, trong nháy mắt khi lửa tắt liền luống cuống tay chân mặc lên người thiếu nữ kia.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng thành thạo, đủ để đảm bảo phong cảnh xuân sắc vừa nãy chỉ có mình hắn là nhìn thấy được, ngay cả ống kính ở xung quanh cũng không bắt được khoảnh khắc ấy.
Dù sao thì Lâm đại thiếu cũng là người có tấm lòng lương thiện.
Ở trước mặt mọi người nếu mà thật sự vì sai lầm nhất thời của bản thân mà làm cho cô nương nhà người ta bại lộ cơ thể cành vàng lá ngọc, thanh danh bị hủy hoại, vậy đúng là tạo nghiệt mà.
Cũng may ánh lửa chớp lóe liên tục, quang diễm che khuất cho nên những người khác ở xung quanh võ đài đều không nhìn rõ gì cả.
Ngoại trừ một người...
Chính là bản thân Lâm đại thiếu.
Xung quanh võ đài bỗng dưng im lặng một cách chết chóc.
Trên võ đài, thiếu nữ tóc dài vàng nhạt cũng vô thức nắm chặt trường bào của Lâm Bắc Thần, cơ thể run bần bật lên.
Biến cố đột nhiên xảy ra lập tức khiến trái tim nàng sụp đổ.
Lâm Bắc Thần gãi gãi cái gáy, ngây thơ nói: “Ấy, khi nãy nhất thời lỡ tay, lực lượng của ngọn lửa này ngay cả ta cũng không khống chế nổi, bình thường cũng hay đốt mất quần áo của mình...”
Thiếu nữ tức giận nhìn hắn, đôi mắt cứ như hai thanh kiếm sắc bén. Lâm Bắc Thần cố gắng nói: “Người sẽ lỡ tay, ngựa sẽ có hở móng...”
Thiếu nữ không nói lời nào, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ánh lên giọt nước mắt.
Cùng lúc đó, nàng chỉ cảm thấy hai đỉnh núi trước ngực, giữa hông và mông sau khi bị Lâm Bắc Thần vỗ qua giờ đây trở nên đau đớn bỏng rát.
Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trên chỗ trắng nõn trước ngực có mấy dấu tay rõ ràng, ngay lập tức một sự xấu hổ pha lẫn giận dữ không khống chế được tràn ra trong lòng nàng.
Đồ chó chết này, cho dù ngươi không cố ý nhưng lúc dập lửa không thể nhẹ nhàng một chút hay sao?
Sưng hết cả rồi.
Hai mắt thiếu nữ như đao, hận không thể băm vằm Lâm Bắc Thần ra thành trăm mảnh.
“Ấy, ta thật sự cố ý... không, không phải cố ý...” Lâm Bắc Thần bị nhìn đến chột dạ, tý thì nói nhầm.
Hắn nịnh nọt cười nói: “Ngươi coi kìa, bây giờ đáng vẻ của ngươi thật sự càng mê người hơn, mái tóc vàng nhạt, váy dài bồng bềnh...”
Áo choàng của nam cỡ 1 mặc lên người không phải rất bồng bềnh sao?
“Việc của ta và ngươi chưa xong đâu.” Thiếu nữ hung ác trừng mắt với Lâm Bắc Thần, nàng xoay người rời nhảy khỏi võ đài.
“Hả?” Lâm Bắc Thần vội vàng nói: “Đừng kéo ra bên ngoài, không được thì đánh nhau trả thù đi.”
“Ngươi nhớ kỹ cho ta, tên ta là Thẩm Bích Quân.” Giọng nói của thiếu nữ truyền đến từ nơi xa: “Ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”
Ấy...
Chơi không nổi rồi.
Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía trọng tài chính.
“Lâm Bắc Thần giành chiến thắng, tiến vào vòng sau.” Trọng tài chính tuyên bố kết quả của trận tỷ thí.
Lâm Bắc Thần vô cùng oan ức đi xuống võ đài.
Lần này tổn thất lớn mà, trêu chọc phải một nữ nhân thì không nói, còn tốn
mất một bộ quần áo.
Áo choàng kia có giá tận mười tiền bạc đấy.
Đi được vài bước bỗng dưng hắn nhớ ra đã quên mất việc gì đó. “A...” Lâm Bắc Thần vỗ đầu, nhảy xuống bên cạnh trọng tài chính.
Dưới sự chú ý của vô số ánh nhìn, hắn quay lại chính giữa võ đài, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp mang tính tượng trưng, lòng bàn tay mở ra liền xuất hiện một bình ngọc bích, kế đó hắn mở nắp chai.
“Quảng Vũ Định Khôn đan, sợ bốc hỏa thì ăn một viên, mát lạnh giải ngấy, bầu bạn với ngươi khiến tinh thần tỉnh táo để tu luyện Huyền khí... Một viên chỉ có một tiền vàng, không hề đắt chút nào, ngươi xem ta này, vừa nãy hỏa khí lớn như thế, Huyền khí bị mất khống chế. Nếu như lúc nãy trước khi tỷ thí ta dùng một viên Định Khôn đan, thì hiện tại ta sẽ không bị vị mỹ nữ kia ghi hận trong lòng rồi!”
Hắn đổ ra một viên đan dược màu đỏ sậm từ trong bình, giống như nhai đậu đỏ nuốt cái ực: “Ưm, mùi vị cực ngon!”
Trời má, đúng là khó ăn.
Quay về phải bảo ông chủ của Quảng Vũ Đường thêm tiền mới được.
Lâm Bắc Thần hoàn thành xong công việc liền chậm rãi bước xuống võ đài.
Sau khi xung quanh võ đài im lặng một lúc, bỗng dưng mọi người lại cười vang lên.
Đây chính là Lâm Bắc Thần.
Là đồ não tàn của Vân Mộng thành.
Mặc kệ là trường hợp chính thức cỡ nào, hắn đều có thể làm ra những việc không bình thường.
Trên khán đài quan sát tại khu Vip.
“Việc này đúng là không chấp nhận được.” Có quan viên đến từ phòng Giáo Dục tức giận nói.
“Phải đó, trước mặt mọi người... thật là suy đồi đạo đức.” Một người khác tức giận không chịu nổi nói.
Khóe miệng Ưng Vô Kỵ khẽ nở nụ cười lạnh, không nói lời nào.
“Thôi thành chủ, Lâm Bắc Thần này đúng là vô sỉ, con người với đạo đức bại hoại, cần phải nghiêm trị dạy dỗ mới được, bằng không sẽ khiến cho hình tượng của Vân Mộng thành sụp đổ, lẽ nào Thiên Kiêu mà Vân Mộng thành bồi dưỡng ra đều có bộ mặt này sao?”
Vị quan viên mở miệng nói đầu tiên của phòng Giáo Dục cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Thôi Hạo mỉm cười nói: “Bổn thành chủ không quản được việc của Thần Quyến Giả.”
Vị quan viên đó sắc mặt âm u, hắn còn muốn nói gì đó.
Thôi Hạo ngắt lời, sau đó hắn cười ha ha: “Huống chi võ giả giao thủ, đủ loại sự việc đều có thể xảy ra, Lâm Bắc Thần mới lĩnh ngộ Huyền khí hệ hỏa, nhất thời lỡ tay cũng là việc bình thường, các vị đại nhân không cần ầm ĩ quá làm gì.”
“Ngươi... hừ.” Vị quan viên kia biến sắc: “Thôi thành chủ, ngược lại là ngươi rất bảo vệ Lâm Bắc Thần nhỉ.”
Thôi Hạo đúng tình hợp lý nói: “Thiên Kiêu cao cấp của Vân Mộng thành, ta không bảo vệ thì ai bảo vệ hắn?”