Vị quan viên của phòng Giáo Dục lập tức á khẩu không nói được gì.
Ưng Vô Kỵ ở bên cạnh liếc nhìn Thôi Hạo một cái sâu hoắm, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia âm u, sau đó hóa thành vẻ tàn nhẫn, ẩn sâu vào trong đáy mắt, biến mất không thấy đâu nữa.
Chiến đấu trên võ đài vẫn được tiếp tục.
Các Thiên Kiêu đến từ thành phố khác, đánh nhau thành một cái gọi là sấm sét ầm ầm, sặc sỡ vui nhộn, thật sự đánh ra trình độ, phong thái, rồi cả dáng vẻ anh tài của các thiếu nam, thiếu nữ.
Đến tầm ba giờ chiều, toàn bộ lượt thi đấu thứ hai đều kết thúc. Mười bảy người còn lại tiến vào lượt thi đấu thứ ba.
Kết quả rút thăm thì Lâm Bắc Thần thẳng tay rút phải lượt trống, thuận tiện bước vào vòng tiếp theo.
“Wow, Lâm đại ca may mắn quá đi.” Hàn Bất Hối lớn tiếng nói: “Quá tuyệt vời, có thể tiến thêm một bước rồi.”
Trên trán Lâm Bắc Thần lập tức xuất hiện vạch đen.
Tên lắm chuyện này sao lại hung dữ đến thế? Tiến thêm một bước cái đầu ca ca ngươi.
Ta đâu có phải lên đài chém đầu đâu.
Cơ mà hắn nhanh chóng tiến thêm một bước. “Đi, quay về vận động tập thể đi.”
Lâm Bắc Thần vung tay, dẫn theo Bạch Khâm Vân, Tiêu Bính Cam, Thôi Minh Quỹ, thậm chí ngay cả chủ nhiệm khối năm ba cũng dẫn đi, quay về Trúc viện tiến hành luyện tập giữ sức.
Suy cho cùng thì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
“Như này không tốt cho lắm.” Trợ lý tạm thời là Đường Thiên lao ra nói: “Mọi
người đều đang nhìn đấy.”
Lâm Bắc Thần đắc ý nói: “Không sao, hôm nay đánh xong ba lượt thôi, lượt thứ tư mới bắt đầu, thực lực ta mạnh như thế hoàn toàn không cần đi tìm hiểu đối thủ, ngày mai lên sân cho trận búa là được rồi, yên tâm đi, Đường lão sư à, quán quân nhất định là của ta.”
“Các lãnh đạo của phòng Giáo Dục đều đang nhìn các ngươi đấy...” Đường Thiên nhỏ giọng nói.
“Kệ đi, những lãnh đạo đó không quan trọng.” Lâm Bắc Thần nói: “Cho dù bây giờ bọn họ tức giận thì chờ ngày mai ta lấy được quán quân, ha ha, đến lúc đó bọn họ nhìn ta đảm bảo sẽ càng thân thiện hơn... Đúng không nào?”
Đường Thiên thật sự có chút bị dọa cho chết khiếp.
Hắn vội vàng che miệng Lâm Bắc Thần, sợ người này lại nói ra mấy lời vớ vẩn gì đó trêu chọc thị phi, hắn vội vàng nói: “Thiếu gia, ngài nhanh đi đi, đừng ở đây tiếp tục nói ba hoa chích chòe nữa.”
Liếc nhìn bóng lưng Lâm Bắc Thần rời đi, giáo viên Đường Thiên của Thái Đảo rơi vào trầm tư.
Đây chính là phong thái của Thiên Kiêu cấp bậc hàng đầu sao? Đây chính là tư duy khác người của các Thiên Kiêu à?
Chỉ có như thế mới có thể trở thành đầu sỏ chăng?
Thiên Kiêu cấp bậc cao đều tự tin như vậy sao?
Xem ra bản thân phải cẩn thận suy nghĩ lại tác phong hành sự và thái độ khi làm việc mới được.
Không thể quá nghiêng về loại hình nhân cách.
Đường Thiên bỗng dưng cảm thấy, kinh nghiệm nhân sinh của bản thân được nâng cao lên.
Hắn xoay người đi về, tiếp tục làm công việc quản lý của mình.
Nhưng thần thái và cử chỉ lại ngẩng đầu ưỡn ngực, toát lên vẻ kiêu ngạo hơn nhiều.
......
Trúc viện.
“Cuồng lãng là một kiểu thái độ, cuồng lãng không chịu sự ràng buộc, cuồng lãng ơi, cuồng lãng à...”
Tiếng hát cuồng lãng bay lượn trong trúc viện, mang theo một sức mạnh ma tính bay theo gió, không nói lời nào đã rót vào trong tai tất cả mọi người.
Trong tiếng hát này, Lâm Bắc Thần đứng phía trước dẫn tập.
“Được rồi, ba set 9000 cái Squat hoàn thành, tiếp theo là nhảy dang tay chân và Burpee, tiến hành giao chéo, mỗi thứ 3 sét 3000 cái, đến đây, vỗ theo nhịp của động tác để mọi người cùng nhau high lên, nhìn động tác của ta đây, vị trí chính giữa cần tư thế chính xác...”
Lâm Bắc Thần rất cố gắng.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm vụ tính ngẫu nhiên.
Trong lòng Lâm Bắc Thần có chút hoang mang, bởi vì sư phụ là Đinh Tam Thạch của hắn cho đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.
Chuyện này...
Đừng nói là trong lúc mấu chốt bị lão Đinh làm cho mệt chứ?
Vậy thì thật sự sẽ bị Giang Tự Lưu đánh chết trên lôi đài thôi.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Bắc Thần không khỏi nhớ tới lời dặn dò của Tần chủ tế. Tuyệt đối không thể ký giấy sinh tử gì đó với Giang Tự Lưu.
Cứ như vậy cho dù nhiệm vụ tính ngẫu nhiên lần này thất bại, không thể tiến vào cảnh giới võ đạo tông sư, cả khi Giang Tự Lưu muốn đánh chết hắn thì, he he, cũng không có cơ hội đâu.
Suy nghĩ xoay chuyển trăm ngàn lần, Lâm Bắc Thần tiếp tục dẫn đầu luyện tập.
Một giờ sau.
“Được rồi, vận động tập thể ngày cuối cùng kết thúc.” Lâm Bắc Thần xoay người nói: “Tu vi của mọi người đều được đề cao hơn hẳn, không phụ sự kỳ vọng của Kiếm Chi Chủ Quân.”
“Cái gì? Kết thúc rồi ư?”
“Ngày mai không có nữa sao?”
“Tại sao không tiếp tục chứ?”
Mọi người vừa nghe thấy vận động tập thể hoàn toàn kết thúc, cả đám lập tức có chút không nỡ.
Hiệu quả tu luyện của mấy ngày nay thật sự rất tốt.
Hàn Bất Hối thăng cấp liền tù tì sáu cảnh giới, trực tiếp đạt đến cảnh giới võ sĩ cấp 8.
Thiến Thiến và Thiên Thiên đều có tu vi cảnh giới võ sĩ cấp 4.
Tiêu Bính Cam thì trực tiếp đề cao thành cảnh giới võ sư cấp 3.
Mà Thôi Minh Quỹ, Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải mỗi người đều thăng cấp lên hai cảnh giới võ đạo, đặc biệt là hai người Sở, Phan, cả hai lập tức phá vỡ rào chắn giữa võ sư và võ đạo tông sư, thực sự bước qua đại cảnh giới.
Hiện tại chỉ cần cố gắng củng cố vững chắc, không mất bao lâu là có thể hoàn toàn trở thành võ đạo tông sư.
Hiệu quả tu luyện như vậy có thể nói là kinh hãi thế tục.
Nếu như chỉ có một người như thế, vậy thì còn có thể giải thích là vì may mắn.
Nhưng phàm là người tham gia hội vận động tập thể thì bằng mắt thường đều có thể thấy cả đám trở nên mạnh hơn.
Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, cả người thăng cấp tận mấy cảnh giới, đây không phải là sự may mắn gì cả.
Mà là công pháp đó quả thật rất thần kỳ.
Đây chính là cơ hội tuy luyện ngàn năm hiếm gặp đấy. Thời gian năm này thật sự quá ngắn mà.
Nếu như có thể luyện tập suốt ngày thì tốt.