Một chiêu Bách Luyện Vòng Chỉ Nhu của nàng chỗ tinh diệu nhất chính là những sợi tóc thủy văn kia.
Nhìn như sợi tóc nhưng lại chính là Thủy Huyền Chi Tinh do Huyền khí hệ thủy ngưng tụ thành, sợi tóc thô mảnh nhưng chúng nó có độ cứng như cái dây thép, nàng từng dùng một sợi thủy huyền chi tinh cắt đứt cột thép với đường kính một mét.
Vừa nãy dựa vào thủy huyền chi tinh quấn chặt cánh tay Lâm Bắc Thần chỉ là một cảnh cáo mà thôi, chứ nàng chưa từng nghĩ thực sự muốn xoắn nát cánh tay hắn.
Chỉ cần Lâm Bắc Thần nhận thua và nhận lỗi thì nàng sẽ thu hồi lực lượng. Nhưng ai mà người được, Lâm Bắc Thần lại có thể trong nháy mắt phá hỏng
Thủy Huyền Chi Tinh của mình.
“Ngươi...” Thiếu nữ tóc dài vàng nhạt kia thất thanh kêu lên.
Lâm Bắc Thần với gương mặt dữ tợn, hắn liếc nhìn quần áo ướt sũng của mình: “Nữ nhân à, ngươi dám làm ướt ta...”
Thiếu nữ tóc dài vàng nhạt ngây ra chốc lát, sau đó bỗng dưng nàng nổi giận như báo mẹ: “Hừ, đồ háo sắc, còn nói lời tục tĩu ư, câm miệng ngay, ta phải giết ngươi...”
Lâm Bắc Thần: “???”
Quá đáng lắm nha.
Ta nói sai cái gì à?
Ngươi thật sự làm ướt ta mà.
Tách!
Hắn búng tay một cái, rồi nói: “Vậy thì cũng phải để ngươi biết được nhiệt độ của ta.”
Hắn vừa nói xong.
Bùng!
Ngọn lửa màu xanh bị phong ấn trong quả cầu nhỏ kia bỗng dưng lóe lên, năng lượng bùng nổ cực mạnh, giữa ánh điện xen lẫn ánh lửa nó liền thiêu trụi quả cầu màu xanh biếc đó.
Hơi nước dày đặc.
Ngọn lửa bập bùng.
“Chuyện này không thể nào.” Thiếu nữ kia hét lên.
Phong ấn thủy huyền chi tinh của bản thân chính là sức mạnh ngay cả Bán võ đạo tông sư cũng có thể phong ấn được. Vừa nãy đám lửa nhỏ kia vốn đã bị hoàn toàn ngăn cách với Lâm Bắc Thần, tại sao còn chịu sự khống chế của hắn mà phát nổ chứ.
Lực khống chế của đồ háo sắc này đối với Huyền khí rõ ràng vẫn ở trong giai đoạn sơ cấp vô cùng cẩu thả.
Dù trong lòng kinh ngạc nhưng bước chân của thiếu nữ tóc dày vàng nhạt kia vẫn ổn định, nàng đang tính phản kích lại.
Đúng lúc này, nàng trông thấy Lâm Bắc Thần ở phía đối diện đang mở to mắt, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn bản thân.
“Ngươi nhìn cái gì?” Thiếu nữ tức giận trừng mắt. “Lửa...”
Lâm Bắc Thần chỉ vào tay áo nàng, nét mặt rất khác lạ hắn nói: “Ngươi bốc cháy kìa.”
Thiếu nữ cúi đầu nhìn, vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng lên.
Trên tay áo của nàng có một đốm lửa nhỏ màu cam đang dần dần đốt lên quần áo, nó đã đốt sạch một vùng ống tay, lộ ra da thịt trắng nõn mượt mà bên dưới.
Nhưng vấn đề chính là, sao lại không cảm nhận được độ nóng của đám lửa này chứ?
Nàng vội vàng chìa tay ra phủi.
Kết quả không phủi còn tốt, nàng vừa phủi thì đốm lửa kia lại bắn ra, nó tiếp tục dây lên một cánh tay khác của nàng, càng vỗ thì ngọn lửa càng nhiều, quần áo nhanh chóng bị nó thôn phệ, da thịt trơn mịn trong suốt như ngọc đều lộ hết ra ngoài.
Trong lòng thiếu nữ hoảng hốt vô cùng.
Nàng gấp gáp vận chuyển Huyền khí ngưng tụ thành nước, ý đồ muốn dập tắt đám lửa kia.
Ai biết được hành động này hoàn toàn không hề có tác dụng gì.
Trong nháy mắt, đám lửa thiêu trụi sạch sẽ quần áo trên hai cánh tay nàng, đôi tay mềm mại xinh đẹp giống như mỡ dê được bạch ngọc điêu khắc lộ ra bên ngoài, trắng sáng chói lóa cả mắt, điều này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của vô số người.
Mà đây không phải chỗ mấu chốt của vấn đề.
Quan trọng chính là những đốm lửa kia giống như tiểu ác ma nhảy nhót tưng bừng, chúng nó luồn tới chân váy, bả vai, hai đùi, tấm lưng của nàng... “AAAA...” Thiếu nữ kia đã bao giờ gặp phải trường hợp này đâu? Nàng lập tức mất hết cả ý thức.
Tay chân vội vàng vỗ loạn xạ một trận.
Có điều càng vỗ thì đốm lửa đó càng nhiều.
Quái lạ hơn nữa là nó không đốt da thịt, chỉ đốt mỗi quần áo mà thôi.
Từng mảng da thịt trắng nõn lấp lánh tựa như mỹ ngọc lộ ra trong các lỗ thủng quần áo, mềm mại đẹp mắt, nhìn rõ mồn một, tựa như đây chính là phong cảnh động lòng nhất thế gian.
Lâm Bắc Thần cũng nhìn đến ngu người luôn.
Chuyện gì thế này?
Con mẹ nó đúng là tà môn.
Thuật khống chế hỏa diễm của mình thăng cấp rồi?
Không những có thể đốt quần áo của bản thân mà còn có thể đốt của người khác?
Vấn đề chính là tại sao chỉ đốt quần áo chứ không đốt người vậy? Người khác sẽ không cho rằng ta cố ý làm thế này chứ?
“Đồ lưu mạnh nhà ngươi...” Thiếu nữ tóc dài vàng nhạt kia trực tiếp tức đến phát khóc.
Ngay lập tức, quần áo trên người nàng đã bị đốt ra nhiều lỗ thủng to bằng bàn tay.
“Đừng động...” Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Ta đến giúp ngươi dập lửa.” Hắn chính khí lẫm liệt xông đến vỗ vỗ lên người thiếu nữ kia.
Bộp bộp bộp!
Bộp bộp bộp bộp!
Âm thanh bộp bộp cực kỳ có tiết tấu vang trên võ đài.
Lần này Lâm Bắc Thần thế mà không chiếm chỗ hời của người khác nữa.
Trên thực tế thì ngay cả bản thân hắn cũng có chút hoang mang.
Ở trước mặt mọi người nghịch ra lửa, chỉ đốt cháy quần áo chứ không đốt người, nói việc này không phải cố ý căn bản không ai tin đâu nhỉ?
Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng oan uổng.
Làm sao bây giờ?
Thanh danh của bản thân không phải sắp bị hủy hoại rồi sao?
Hắn sắp khóc đến nơi rồi đây.
Chờ đã.
Con mẹ nó mình lấy đâu ra thanh danh chứ?
Lâm Bắc Thần đột nhiên phản ứng lại.
Thiết lập làm người muốn danh tiếng căn bản không phù hợp với hắn, thế là hắn bỗng bình tĩnh hơn.
Tập trung nhìn vào. Ấy?
Bởi vì những cái vỗ của bản thân mà đốm lửa trên người thiếu nữ tóc vàng đã bị vỗ gần hết rồi này.
“Chậc chậc, nhìn thấy chưa, dập lửa vẫn phải dựa vào ta đấy.” Hắn vội vàng vỗ thêm một lần nữa.
Bốp bốp bốp.
Cuối cùng cũng dập tắt những đốm lửa trên người thiếu nữa kia.
Vỗ đến mức đỏ hết cả tay.