Sau một nén nhang.
Lại đến lượt thứ tự võ đài của Lâm Bắc Thần.
“Ấy? Thật sự là...”
Trên võ đài, Lâm Bắc Thần liếc nhìn thiếu nữ tóc vàng nhạt phía đối diện, hắn nở nụ cười nói: “Không phải oan gia chắc chắn không gặp nhau, há há há, lại gặp nhau rồi nhỉ, lần này ta sẽ cho người biết cái gì gọi là tàn nhẫn.”
Mở miệng là nói lời hung ác, trước tiên cứ hù dọa nhau cái đã rồi tính tiếp. Trước đó cô nương này cùng với thiếu niên tóc đỏ kia đã không ít lần mỉa mai hắn.
“Hừ!” Thiếu nữ tóc dài vàng nhạt mắt hạnh trừng lên, lông mày liễu dựng thẳng: “Đồ cặn bã, háo sắc.”
Lâm Bắc Thần: “???”
Con mẹ nó ta dê ngươi lúc nào hả?
Có thể ăn nói cẩn thận không?
Thi võ mà thôi, mọi người tập trung vào công kích cá nhân, ngươi vậy mà dùng bạo lực ngôn ngữ với ta à?
Phạm quy rồi đấy.
Lâm đại thiếu cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu đã ngậm máu phun người như thế vậy thì ta sẽ dê cho ngươi xem, ha ha ha.
“Là ngươi nói đấy nhé.” Lâm Bắc Thần búng tay một cái.
Một đám lửa sắc cam xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
“He he, nói thật với ngươi thì hỏa diễm này của ta mà điên cuồng lên thì ngay cả quần áo ta cũng bị đốt cháy...” Lâm Bắc Thần đắc ý cười to.
Hai tay thiếu nữ tóc dài vàng nhạt nắm một cái trong hư không, Huyền khí hệ thủy màu xanh biếc ngưng tụ thành hai trường kiếm dài mỏng, nàng nắm trong tay, dưới ánh mắt trời nó tản phát ra ánh sáng lấp lánh, trong chớp mắt, trên lôi đài vang lên tiếng thủy triều rạt bờ.
“Hừ, đồ háo sắc, thủy khắc hỏa... không ngờ tới phải không, hôm nay ngươi đã định trước là sẽ bại trong tay ta.”
Nàng vô cùng tự tin.
“Hửm?” Lâm Bắc Thần gập ngón búng một cái.
Bùng!
Một chút hỏa tinh đột nhiên bay về phía thiếu nữ kia.
“Bách Luyện Vòng Chỉ Nhu.” Thiếu nữ tóc vàng nhạt kia hét lên.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay nàng đâm ra, ánh nước màu xanh lam đang không ngừng lưu chuyển, thân kiếm bỗng dưng hóa thành hai cột nước thô mảnh to bằng ngón tay, một cột có hỏa tinh màu cam quấn chặt, một cột trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Lâm Bắc Thần.
Kiếm khí sắc bén lao đến.
“Mạnh ghê.” Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy cơ bắp cả người đau nhức. Thực lực của thiếu nữ tóc dài vàng nhạt kia nằm ngoài tưởng tượng hắn. Không hổ là thiên kiêu cao cấp của thành phố lớn khác.
Chiến kỹ hệ thủy thế này so với Bích Hải Tam Kiếm hắn tu luyện trước đó còn mạnh hơn một chút.
Nhưng mà...
Vẫn không có tác dụng đâu.
“Thiếu nữ, ngươi hoàn toàn không có hiểu biết gì về lực lượng cả.” Lâm Bắc Thần nắm chặt tay nện một quyền.
Nắm đấm vung được một nửa liền xuất hiện ánh lửa màu cam. Hình ảnh này cực kỳ có cá tính.
Lực lượng càng như khai sơn tích địa.
Trên gương mặt thiếu nữ kia để lộ vẻ đắc ý.
Rầm!
Nắm đấm nện lên cột nước to bằng ngón tay đó, một tiếng ầm vang dữ dội,
hơi nước nghi ngút bốc lên, hơn nửa cột nước nháy mắt bốc hơi.
Một nửa cột nước còn lại vậy mà vẫn còn sống, nó nhanh chóng phân hóa thành những sợi tóc nhỏ sau đó nhanh chóng vờn quanh ngọn lửa trên nắm đấm của Lâm Bắc Thần, tựa như con rắn nhỏ linh hoạt quấn chặt lấy cánh tay của Lâm Bắc Thần.
“Ấy?” Gương mặt Lâm Bắc Thần để lộ sự kinh ngạc.
Sức quấn của sợi tóc kia giống như sắt thép, khí lực rõ ràng vô cùng lớn. Cùng lúc đó.
Hắn nhìn thấy đốm lửa nhỏ mà bản thân búng ra bị một cột nước khác dùng nhu kình ngăn cách ở giữa, từng sợi tơ mảnh mai như sợi tóc tạo thành một cái kén trong suốt, nó phong ấn ngọn lửa sắc cam vào chính giữa.
“Ai mới là người không có hiểu biết gì về lực lượng đây?” Thiếu nữ tóc dài màu vàng nhạt mỉa mai cười nói.
Kế đó nàng lập tức xuất chiêu, quả cầu nước màu xanh đang phong ấn đám lửa bay về trước người nàng.
Ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn đỡ lấy quả cầu, suy nghĩ nàng khẽ động, quả cầu xanh biếc đó lập tức xoay tròn, được phản xạ dưới ánh mặt trời như sóng vụn lưu chuyển, làm nổi bật lên ngọn lửa màu cam bị phong ấn trong đó, hình ảnh ấy vô cùng mỹ lệ.
“Khống chế mới là chân lý của lực lượng.” Đuôi tóc dài màu vàng nhạt của thiếu nữ tung bay, trên khuôn mặt xinh đẹp căng tròn bóng mượt kia hiện lên sự tin.
Xung quanh lôi đài vang lên tiếng hô dữ dội.
“Thuật khống chế Huyền khí rất điêu luyện.” Sở Ngân thán phục.
Một chiêu của thuật khống chế này cho dù là hắn cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Phan Nguy Mẫn như có điều suy nghĩ: “Trình độ khống chế của thiếu nữ này đối với Huyền khí hệ mộc đã đạt đến mức cực hạn, so sánh ra thì khống chế của Lâm Bắc Thần đối với hỏa diễm vẫn dừng lại ở cảnh giới ban đầu.”
“Lâm ca ca sẽ thua sao?” Hàn Bất Hối căng thẳng xoắn cả hai tay lại.
“Chưa chắc.” Phan Nguy Mẫn khẳng định chắc nịch: “Cô gái này mạnh ở phương diện khống chế Huyền khí, nhưng thuộc tính hỏa diễm của Lâm Bắc Thần rất đặc biệt, hơn nữa lực lượng nhục thân rất biến thái, chỉ là muốn tốc chiến tốc thắng thì không thể, chắc cần khoảng thời gian rất dài...”
Hắn còn chưa dứt lời.
Bịch!
Chỉ thấy cánh tay mà bị sợi to nước màu xanh quấn chặt của Lâm Bắc Thần bỗng dưng kêu ầm một tiếng rồi nứt toác ra.
Hơi nước bốc lên.
Ngọn lửa sắc cam lộ ra từ cánh tay phải.
Thủy văn tơ nước xanh biếc kia nổ tung.
Quần áo ở cánh tay phải của Lâm Bắc Thần cũng biến mất theo nó.
Dưới hơi nước dày đặc, áo choàng mặc trên người Lâm Bắc Thần nhiễm lên một tầng sương mù, trông có vẻ ướt sũng.
May mà hắn không vô thức thôi động Huyền khí hỏa diễm để hong khô hơi nước trên quần áo, bằng không thì phải trần như nhộng chạy trước mặt mọi người.
“Hả?” Thiếu nữ tóc dài vàng nhạt cũng lộ vẻ chấn động.