Trên võ đài.
“Giang học trưởng, mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Thiên Kiêu Lý Ninh của tỉnh Thiên Thảo tại Bồ Thành với thân hình khôi ngô chắp tay nói.
Giang Tự Lưu mỉm cười: “Không cần khách sáo, ngươi cứ việc ra chiêu là được.”
Lý Ninh nét mặt nghiêm túc, rút trường kiếm ở bên eo ra, sau đó toàn thân hiện lên ánh sáng Huyền khí màu xanh, rõ ràng thuộc tính của hắn là Huyền khí hệ mộc, trong lúc thúy quang lóe lên, một sắc xanh lan tràn bộc phát ra, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện từng ảo ảnh bãi cỏ.
Ngay lập tức, toàn bộ bề mặt võ đài dường như hóa thành một vùng thảo nguyên.
Giang Tự Lưu đứng giữa thảo nguyên, vẻ mặt bình tĩnh.
“Giang học trưởng, cẩn thận.” Lý Ninh dựng thẳng kiếm trước ngực. Hào quang sắc xanh ở thân kiếm vô cùng thịnh vượng.
Tay phải hắn bấm quyết kiếm ấn, kế đó ấn vào thân kiếm.
Dẫn đầu tiên của kiếm thức.
“Nhất kiếm Điệp Thiên Thúy... giết.”
Theo tiếng hét của Lý Ninh, cây cỏ trên võ đài bỗng dưng hóa thành từng nhát kiếm quang bén nhọn màu xanh, vô số cỏ cây đồng loạt đâm lên, tựa như cuồng phong bão táp cuốn tới bắn về phía Giang Tự Lưu.
Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc.
Uy lực của chiến kỹ hệ mộc đúng là kinh khủng.
Xung quanh nơi đây căn bản không có chỗ nào để trốn.
Nếu như sau đó gặp phải người này tuyệt đối không thể cho hắn dẫn kiếm thức để kết thúc, trước khi hắn hoàn thành việc chỉ dẫn phải giành được lượt công kích đầu tiên, nếu không thì khi rơi vào trong vùng thảo nguyên kia, chỉ sợ sẽ bị cỏ xanh đâm liên tục không dứt.
Nét mặt Giang Tự Lưu không hề thay đổi.
Chỉ thấy xung quanh hắn mơ hồ lưu chuyển một tầng mây âm u, giữa tầng mây ánh điện chớp nháy.
Điều này làm nổi bật cả con người hắn, trông tựa như thần linh đứng giữa đất trời.
Kiếm quang xanh mượt dừng lại trước người hắn nửa mét.
“Nhất thức đúng là rất mạnh, có điều thiếu tính linh hoạt, kiếm quang phân tán quá nhiều ngược lại khiến cho uy năng bị hao mòn, không mạnh nhưng lại tỏ vẻ cường đại, gần thật xa ảo, ẩn giấu công kích chân chính vào trong hàng ngàn kiếm quang, có thể làm cho uy lực của nó tăng thêm một bậc.” Giang Tự Lưu như giáo sư chỉ điểm cho học sinh, vừa cười vừa nói.
Hắn vừa dứt lời.
Ầm ầm!
Tiếng sấm cuồn cuộn.
Tiếng sấm đợt này không hẳn là quá vang, nhưng trong nháy mắt, kiếm quang xanh mượt ở xung quanh nhanh chóng hóa thành từng tầng bụi bặm, phiêu đãng trong hư không.
Ngay cả sắc xanh trên mặt đất võ đài cũng biến mất theo nó.
Gương mặt Lý Ninh lóe lên một tia tái nhợt, hắn chắp hai tay nói: “Chỉ với một suy nghĩ của Giang học trưởng đã có thể hóa giải chiêu thức mạnh nhất của ta, ta xin nhận thua, chỉ là một chiêu vừa nãy của ta đạt đến điểm cuối rồi, phải làm sao để có gần thì thật xa thì ảo đây?”
Giang Tự Lưu hơi mỉm cười nói: “Huyền khí hệ mộc không cần luôn luôn cầu thịnh, khi khô thì khô, phải biết lực lượng của thảm thực vật, ý nghĩ của cây cỏ, tất cả đều thuộc cái được và mất, trên thiên hạ sao có cây cỏ trường thịnh mãi không cạn chứ?”
Lý Ninh bàng hoàng vô cùng.
Sau đó hắn hiểu ra tất cả, vui mừng nói: “Đa tạ Giang học trưởng chỉ điểm, ta hiểu rồi, ha ha ha...”
Hắn vui mừng nhảy khỏi võ đài, so với việc giành chiến thắng còn vui mừng hơn.
Xung quanh võ đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Khỏi cần nghi ngờ gì nữa, biểu hiện vừa rồi của Giang Tự Lưu trong nháy mắt
đã chinh phục được tất cả khán giả.
Khiến đối thủ tâm phục khẩu phục nhận thua, lòng vui vẻ phục tùng, cái loại
mị lực này người bình thường tuyệt đối không làm được. Gương mặt Lâm Bắc Thần lại tiếp tục biến sắc.
Hắn vốn cho rằng tên Giang Tự Lưu này cũng chỉ mạnh hơn Boss là Tào Phá Thiên kia một chút thôi.
Ai mà biết hắn lại mạnh như vậy, Tào Phá Thiên có xách giày cho Giang Tự Lưu cũng không xứng.
Đây chính là một quái vật tinh anh.
Không dễ xử lý cho lắm.
Trên võ đài, thắng bại đã phân, trận đấu kết thúc.
Sau đó lại có hai Thiên Kiêu lên đành đánh nhau bôm bốp, ánh lửa kinh khủng bắn ra bốn phía.
Lâm Bắc Thần dáng vẻ quái dị nhích đến trước mặt Giang Tự Lưu: “Nói đi, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút à?”
“Suy nghĩ gì?” Giang Tự Lưu ngơ ngác nói.
Lâm Bắc Thần trả lời: “Ngươi thấy đó, ngươi bị Vệ Danh Thần đánh bại, bị ép trở thành kiếm nô, việc này rõ ràng là do Vệ Danh Thần quá đáng, tại sao phải là nô chứ? Không thể thoải mái làm một cá thể độc lập sao? Nếu như ngươi bị ta đánh bại thì đến đầu nhập vào ta này, ta sẽ không để ngươi làm nô, mà để ngươi làm người, thế nào?”
“Làm người?”
“Đúng đó, không muốn làm kiếm nô của Vệ Danh Thần thì làm người của ta,
chính là kiếm nhân đó, ngươi thấy sao?”
“Tiện nhân?” Giang Tự Lưu lập tức dở khóc dở cười.
Hắn lắc đầu nói: “Bạn học Lâm, ta biết suy nghĩ của ngươi linh hoạt, nhưng loại thủ đoạn vòng vo mắng người này không thể nào làm loạn được trạng thái của ta, hơn nữa thay vì làm văn ở phương diện này còn không bằng suy nghĩ việc đề cao thực lực của bản thân, hiện tại tu vi của ngươi ngoại trừ chút ngọn lửa quái dị kia thì hoàn toàn không phải đối thủ của ta.”
“Thật sự không xem xét lại sao?” Lâm Bắc Thần vô cùng tiếc nuối: “Đúng rồi, bây giờ tu vi thực sự của ngươi là bao nhiêu? Nói đi để ta còn có lòng chuẩn bị tâm lý.”
“Võ đạo tông sư Huyền khí lôi hệ cảnh giới cấp bốn.” Giang Tự Lưu không chút do dự nói.
“Thật à?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Giang Tự Lưu trả lời: “Trước giờ ta không hề nói dối với nam nhân.”
“Ấy?” Hai mắt Lâm Bắc Thần sáng lên, lập tức đáp lời: “Thế là ngươi thường nói dối với nữ nhân hả? Hừ, đồ trai đểu.”
Giang Tự Lưu nháy mắt với Lâm Bắc Thần, sau đó mỉm cười nói: “Bởi vì nữ học viên theo đuổi ta quá nhiều, ta có chút ứng phó không nổi, cho nên ta thường nói dối với bọn họ, mà trong khoảng thời gian dài như thế chuyện ta bốc phét lớn nhất từng nói với họ chính là ta thích đàn ông.”
“Hả?” Lâm Bắc Thần đơ người.
Trong nháy mắt, cúc hoa hắn chợt lạnh buốt.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, khi hắn đến gần Giang Tự Lưu thì xung quanh có vài người dùng ánh mắt kỳ quái mang theo một tia mập mờ không rõ, lẽ nào bọn họ cho rằng...
Ối dồi ôi, hiểu lầm đáng ghét này.
“Tạm biệt.” Lâm đại thiếu như bị điện giật nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.