Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 606: Thanh kiếm Đại Long Diễm




Đôi tay của hắn ở trong không trung, bóp ra một ấn kiếm.

Một đám lửa màu đỏ cam hiện lên trong hai lòng bàn tay.

Theo với sự đóng mở của lòng bàn tay, Hoả Long Ngâm như có như không xuất hiện trong không trung.

Quần chúng ở gần võ đài không khỏi bịt tai lại, âm thanh của Hoả Long Ngâm có một sức mạnh kỳ lạ, dường như xuyên thấu vào trong linh hồn của người nghe, đốt cháy tất cả mọi thứ, cực kỳ đáng sợ.

Đồng thời, ngọn lửa màu đỏ cam hoá thành một thanh trường kiếm dài một mét. Kiếm hoá thành hình rồng, giương nanh múa vuốt.

"Thanh kiếm của Đại Long Diễm... Chấn Kiếm Thức! Đi!"

Lâm Bắc Thần đưa tay đẩy.

Thanh kiếm Hoả Long xuyên qua không trung. "Không hay......"

Thiếu niên tóc đỏ vô cùng hoảng sợ, một cỗ uy hiếp diệt vong khó tả xộc thẳng vào mặt hắn, hắn hoàn toàn không có chút lòng phản kháng nào, ngay lập tức né tránh như một con lừa lăn lộn.

Hoả Long Kiếm gào thét vụt qua bên cạnh hắn nửa mét.

Nhưng hắn đã bị dư âm của cỗ lực lượng này chấn động bay ra ngoài, hung hãn đập vào vòng bảo vệ trên võ đài, phụt ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp ngã xuống đất...

Bùm!

Thanh kiếm Đại Long Diễm đập vào vòng bảo vệ trên võ đài. Tấm chắc đột nhiên vụt sáng, đồng thời bị lõm ra ngoài. Toàn bộ võ đài run rẩy kịch liệt.

May mà được gia trì và tăng cường tạm thời trước đó, vòng bảo vệ có sức phòng ngự có thể chịu được đòn đánh của tông sư, cuối cùng vẫn triệt tiêu được uy lực của thanh kiếm Đại Long Diễm, khôi phục trạng thái bình thường.

"Ngươi ..." Thiếu niên tóc dài màu đỏ với vẻ mặt khó tin.

Lâm Bắc Thần cũng ngẩn người, theo bản năng nói: "Ây da, thực xin lỗi, lần đầu tiên thi triển kiếm pháp này, trượt tay mất.”

"Phộc!"

Thiếu niên với mái tóc dài màu đỏ lại phun ra một ngụm máu, hoàn toàn ngất đi. Thắng bại đã rõ.

Lâm Bắc Thần nhìn đôi tay của mình, vô cùng hạnh phúc.

Ta thật mạnh mẽ.

Chiến kỹ hoả hệ Đại Long Diễm do Tần chủ tế ban tặng này, uy lực thật đáng sợ.

Mình mới tu luyện có mấy ngày, dựa vào điện thoại Tử Thần, nắm vững kiếm thứ nhất Chấn Kiếm Thức trong Đại Long Diễm Bát Kiếm, vừa ra tay đã đánh bại thiếu niên tóc dài màu đỏ có thực lực cảnh giới võ sư cấp bốn này chỉ trong chớp mắt.

Một kiếm đó đã lướt qua thiếu niên tóc đỏ ngoài nửa mét. Lực chấn động vẫn làm hắn choáng ngất đi.

Nếu như là một cú đánh trực diện ...

E là đã trở thành tro cốt rồi, đúng chứ?

May mà trước khi hắn ra tay đã cân nhắc đến sự đáng sợ của ngọn lửa cho nên đã thu tay một chút, nếu không thiếu niên này—mặc dù hắn mồm thối nhưng Lâm Bắc Thần thật sự không phải là kẻ cuồng giết người, không phải là vấn đề nguyên tắc, hắn không thể làm tới mức người ta mắng hắn mấy câu thì đã giết người.

Xoẹt!

Một bóng người bay lên võ đài.

Là giáo viên dẫn đội của thiếu niên tóc đỏ này.

Hắn đỡ thiếu niên dậy, kiểm tra tình trạng của hắn rồi mới chắp tay mới Lâm Bắc Thần, với vẻ mặt bất cam nói: "Đa tạ bạn học Lâm thủ hạ lưu tình.”

Đây là người hiểu chuyện.

Lâm Bắc Thần gật đầu không nói gì.

Trận đấu võ đài này đã kết thúc, hắn bước vào vòng tiếp theo.

Còn những thị dân của Vân Mộng thành xem chiến xung quanh, các giáo viên và học viên của học viện Sơ Cấp Số 3 lại điên cuồng hét lên hoan hô, tự hào về màn trình diễn của Lâm Bắc Thần.

Vốn dĩ rất nhiều người vẫn lo lắng, Lâm Bắc Thần dù sao cũng chỉ là Thiên Kiêu hàng đầu của một tiểu thành như Vân Mộng thành, liệu có không bằng anh bằng em so với những Thiên Kiêu chân chính đến từ các đại thành và các cơ sở giáo dục do Sở giáo dục trọng trấn hay không?

Dù sao thì Vân Mộng thành thực sự quá nhỏ, quá lạc hậu.

Nhưng không ngờ rằng tên công tử quần là áo lượt này, ngay trận đầu tiên đã cho mọi người một khởi đầu tốt đẹp.

Sảng khoái!

Đủ tiếng reo hò khen hay không dứt bên tai.

Bầu không khí của hiện trường vô cùng sôi động.

Đặc biệt là nhan sắc của Lâm Bắc Thần còn đẹp ngất ngưởng như vậy càng khiến vô số chị em phát cuồng.

Về phần tại sao Lâm đại ăn chơi trác táng từ một tên hệ thủy biến thành chơi lửa, nhất thời, các thị dân bình thường vẫn chưa suy nghĩ kỹ.

Còn đối với các Thiên Kiêu hàng đầu đến từ các thành thị khác, trên mặt lại hiện lên vẻ ngưng trọng.

Chẳng trách hắn lại có thể trở thành Thần Quyến Giả.

Tên này có vốn để kiêu ngạo.

Rất đáng xem trọng.

Chỉ có một số ít người như Giang Tự Lưu, sắc mặt từ đầu đến cuối như một, không có một chút biến hoá, Long Ngâm Nhất Kiếm của Lâm Bắc Thần chấn động vòng bảo vệ của võ đài cũng không thể khuấy động những làn sóng nhỏ nhất ở sâu thẳm trong mắt họ.

Cuộc thi giao lưu vẫn tiếp tục. Đến lượt Giang Tự Lưu xuất trận.

Sự xuất hiện của Giang Tự Lưu cũng dẫn tới chấn động không nhỏ.

Dù sao cũng là Thiên Kiêu cấp bậc cao quý của tỉnh lị Triều Huy, nổi danh ở bên ngoài.

Người tại Phong Ngữ hành tỉnh luôn có sự tôn kính và khát vọng rất lớn đối với tỉnh lị.

Trên thực tế Triều Huy thành cũng hoàn toàn xứng đáng là trung tâm văn hóa, kinh tế và chính trị độc nhất vô nhị của toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh, địa vị chí cao vô thượng, các thành phố khác hoàn toàn không thể so sánh với nó.

Có thể áp đảo tuấn kiệt cùng trang lứa ở Triều Huy thành, thì thực lực của Giang Tự Lưu cũng có thể tưởng tượng được.

Huống chi trên người tên này còn có rất nhiều truyền kỳ đặc sắc.

Mấu chốt chính là tướng mạo của hắn vô cùng anh tuấn, chỉ kém một tý xíu nữa là sánh ngang với Lâm Bắc Thần mà thôi.

Cũng không biết là ai dẫn đầu, trong đám người bỗng dưng vang lên tiếng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay rào rào như sấm.

Suy cho cùng hắn chính là Thiên Kiêu của Phong Ngữ hành tỉnh, nói nghiêm trọng hơn chút thì cũng coi như người mình.

Mẹ nó.

Độ nổi tiếng của tên này cũng ghê vậy hả?

Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận.

Sự ghen ghét khiến gương mặt của hắn thay đổi khác lạ.