Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 594: Bối Thần Giả




Tần chủ tế im lặng, dùng ánh mắt vừa sáng vừa lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thấy chột dạ.

Mẹ nó.

Lừa gạt thất bại rồi.

Thế là hắn đành phải nở nụ cười gượng gạo, vội vàng nói: "Đùa thôi, thật ra thì ta cũng đã suy nghĩ xong rồi. Loại hoả diệm này là ta ở trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ mà thức tỉnh. Nó tượng trưng cho tinh thần trong sáng và tự do, cho nên cứ gọi nó là... Tinh Thần tiểu hoả đi.”

"Tuỳ ngươi."

Trong mắt của Tần chủ tế loé lên một tia bất lực.

Ngừng một chút, nàng lại hỏi: "Còn có câu hỏi nào khác nữa không?" Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: "Không có."

"Thật chứ?"

"Thật."

"Chuyện liên quan đến Vệ Danh Thần kia, ngươi cũng không định nói sao?"

"Ờ ......"

Lâm Bắc Thần kinh ngạc, nói: "Tần sư phụ, người biết rồi sao? Người nghe ta ngụy biện ... a, nghe ta giải thích, ta thật sự không có dụ dỗ vị hôn thê của đứa cháu này."

Tần chủ tế đưa bàn tay mảnh khảnh lên xoa xoa mi tâm.

"Ta biết."

Nàng hít một hơi thật sâu, lồng ngực hơi nhấp nhô, sau đó mới kiên nhẫn nói: "Thực ra, chuyện này phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Ngươi đã trở thành người trong cuộc, có những chuyện ta phải nói cho ngươi biết, Vệ Danh Thần không những là Thần Quyến Giả, còn là Bội Thần Giả, hắn đã từ bỏ Kiếm Chi Chủ Quân... "

"Cái gì?"

Lâm Bắc Thần sửng sốt, nói: "Phản bội Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ? Vậy tại sao miện hạ không ngay lập tức giáng một đạo thần phạt, chém chết tên khốn đê tiện vô sỉ này."

Đến cả thần cũng dám phản bội ư?

Kiếm Chi Chủ Quân có lẽ sẽ ra tay, đúng chứ?

Bây giờ, phí ra tay của ta có phải là có thể giảm bớt không?

Niềm vui từ trên trời rơi xuống.

"Chuyện này... Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ tạm thời không thể giải quyết được."

Tần chủ tế thở dài một hơi, nói: "Vấn đề rất phức tạp, nói một cách đơn giản, chính là bởi vì phía sau Vệ Danh Thần cũng có một vị thần minh chính thống, địa vị cao chống lưng cho hắn, hơn nữa hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn lấy thân phận Thần Quyến Giả mà hành sự. Ngoại trừ một số ít người ra, những người khác hoàn toàn không biết chuyện này. Ngay cả thần điện cũng vì chuyện này mà bị chia rẽ."

Lâm Bắc Thần choáng váng.

Đậu xanh!

Quả dưa này có hơi lớn.

"Những năm nay, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ rất hiếm khi phát hạ thần vực, cũng hiếm khi triển hiện thần tích, thậm chí còn thường xuyên đoạn tuyệt. Điều này đã dẫn đến cục diện của đế quốc thay đổi rất lớn, xảy ra nhiều biến động, trong chiến tranh đối ngoại cũng gặp bất lợi, hơn nữa chỉ có một mình Vệ Danh Thần có thể triển hiện thần tích, dần dần được coi là người đại diện của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, rất nhiều giáo chủ then chốt trong thần điện đều tin tưởng hắn, coi hắn là người nối nghiệp của Giáo Hoàng ..."

Tần chủ tế nói đến đây, nàng nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Mãi cho đến lần này, ngươi đột nhiên xuất hiện, trở thành Thần Quyến Giả thứ hai có thể triển hiện thần tích trong nhiều năm trở lại đây, chia bớt vinh quang của Vệ Danh Thần... Bây giờ, ngươi có còn nghĩ rằng hắn nhắm vào ngươi là bởi vì ngươi đã quyến rũ vị hôn thê của hắn nữa không?"

Lâm Bắc Thần đột nhiên tỉnh ngộ, buột miệng nói ra: "Cho nên hắn chỉ tùy tiện kiếm một cái cớ, hoàn toàn không quan tâm đến việc ta dụ dỗ Lăng Thần?"

Nói đến đây, hắn đột nhiên ý thức được vấn đề trong ngữ cảnh của mình, vội vàng giảo biện: "Lương tâm quá thấp, ta không có dụ dỗ Lăng Thần."

"Đương nhiên là có liên quan, nhưng không phải là liên quan chủ yếu."

Tần chủ tế liếc nhìn hắn một cái, nói: "Vệ Danh Thần là người đi trên con đường độc đoán. Dưới tình huống ngươi và Lăng đại tiểu thư đã phát sinh lời đồn đại, nếu như ngươi không phải là Thần Quyến Giả thì hắn sẽ không tha cho ngươi, sẽ tiện tay bóp chết ngươi. Nhưng ngươi đã là Thần Quyến Giả, còn có khả năng giao tiếp với Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, vậy nên hắn càng không khỏi phân trần muốn chém chết ngươi, để tránh ngươi phá hoại đại kế của hắn."

"Đại kế?"

Lâm Bắc Thần rất tò mò nói: "Đại kế gì vậy? Không lẽ hắn còn muốn cướp nước không chừng?"

"Chiếm được vị trí giáo hoàng, nắm giữ quyền của hoàng đế, hợp nhất chính trị và tôn giáo, thống trị Bắc Hải."

Tần chủ tế nói.

Đây là vừa muốn trở thành giáo hoàng vừa muốn làm hoàng đế.

“Nghe có vẻ là một thanh niên bốn có: có lý tưởng, có hoài bão, có dã tâm, có năng lực”.

Lâm Bắc Thần theo bản năng dùng ngón tay giữa xoa mi tâm, nói: "Thật ra, nếu như hắn không ngại, ta hoàn toàn có thể nương nhờ hắn, như vậy giữa chúng ta sẽ không xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, có thể tương thân tương ái sống cùng nhau... "

Lời còn chưa nói xong, hắn đã cảm nhận được một luồng sát khí đập vào mặt mình.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn ánh mắt của Tần chủ tế, lập tức xua tay nói: "Đùa thôi, làm sôi nổi bầu không khí ấy mà... ta với Vệ Danh Thần không đội trời chung.”

"Ngươi đã giết chết sư phụ Bạch Hải Cầm của hắn, đồng thời liệt ông ta vào hàng ngũ Thiên Ngoại Tà Ma.”

Ánh mắt của Tần chủ tế hơi dịu đi một chút, nói: "Ngươi cảm thấy giữa ngươi và hắn còn có khả năng hoà giải sao? Trong mắt Vệ Danh Thần, hắn chỉ có thể cho rằng ngươi dùng phương thức này làm người, lấy thân phận của một Thần Quyến Giả, tuyên chiến với hắn, còn đối với hắn mà nói, chỉ cần là kẻ thù tuyên chiến, hắn tuyệt đối sẽ chém tận giết tuyệt."

Lâm Bắc Thần rất cạn lời nói: "Ta cũng không muốn, ai mà biết loại phế vật như Bạch Hải Cầm lại có thể có một đệ tử mạnh như vậy chứ. Nói ra thì chuyện này thật không hợp lý. Bạch Hải Cầm chẳng qua cũng chỉ là một tông sư võ đạo nhỏ bé mà thôi. Hơn nữa, thông qua quá trình giao tiếp giữa ta và ông ta có thể thấy, đầu óc cũng không được nhanh nhạy cho lắm. Nếu như Vệ Danh Thần là thiên tài tuyệt thế như người nói, vậy thì tại sao lại bái Bạch Hải Cầm làm sư phụ chứ?"

Tần chủ tế nhìn Lâm Bắc Thần với vẻ mặt thờ ơ, cũng không nói gì.

Lâm Bắc Thần sững sờ, lập tức hiểu ý.

Hắn vội vàng cười nói: "Đúng đúng đúng, ta nổ... ta không nên xem thường tông sư võ đạo, nhưng vẫn cảm thấy kiểu bái sư này không hợp lý."