Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 589: Quang Tương, đóng cửa lại




Đinh Tam Thạch im lặng.

Lâm Bắc Thần giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, giậm chân mắng chửi: "Ngươi ngậm máu phun người, ta còn chưa từng ra khỏi Vân Mộng thành, làm ô uế vị hôn thê của công tử nhà ngươi khi nào chứ? Công tử nhà ngươi là ai? Báo tên ra."

Chu Bích Thạch cười nói: "Công tử nhà ta họ Vệ."

Đinh Tam Thạch liếc nhìn Lâm Bắc Thần, bổ sung thêm một câu, nói: "Vệ Danh Thần."

"Cái gì? Là hắn?"

Lâm Bắc Thần sững sờ, không khỏi chột dạ.

Mặc dù là Lăng Thần chủ động, nhưng mà...

Cái nồi này, có vẻ như thực sự không thể ném đi được.

Nếu không, há chẳng phải thực sự sẽ thành ném cái nồi cho nhà gái, một tra nam không có trách nhiệm.

"Công tử nhà ta gần đây có việc quan trọng phải làm, những việc nhỏ nhặt này, đương nhiên là do hạ nhân tới phân ưu rồi." Chu Bích Thạch thờ ơ mỉm cười nói: "Vốn dĩ tưởng rằng mấy bằng hữu của Lão Tứ sẽ dạy cho ngươi một bài học. Để ngươi nói xin lỗi rồi cho qua chuyện này. Không ngờ rằng, ngươi ỷ vào thân phận của mình, lại giết người hành hung... thiếu niên đã huyết tính như vậy, vậy thì phải dùng vũ lực để giải quyết."

"Lão Tứ là ai?" Lâm Bắc Thần hỏi.

Suy đi nghĩ lại, hắn dường như chưa từng có bất kỳ xích mích nào với một người như vậy.

Chu Bích Thạch cười nói: "Ta là một trong tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ công tử. Ngươi nghĩ Lão Tứ là ai?"

"Cái gì?"

Lâm Bắc Thần lúc này mới thực sự kinh ngạc.

Thực lực của tên Chu Bích Thạch này không hề thấp, chắc chắn là sự tồn tại ở cảnh giới tông sư kiếm đạo. Một nhân vật như vậy, hóa ra lại là một trong tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ Danh Thần?

Nói như vậy, Lão Tứ cũng là người trong tứ đại kiếm nô.

Còn Hàn Thành, Đài Nguyệt Tư, thậm chí cả đám người Dư Vạn Lâu bị giết đêm qua, đều là vì lấy lòng Lão Tứ, cho nên mới đến làm khó mình.

Một kiếm nô mà thôi đã có sức ảnh hưởng như vậy.

Ngay cả loại tiểu vương gia như Dư Vạn Lâu cũng không ngần ngại nghĩ mọi cách để lấy lòng.

Thân phận và địa vị của Vệ Danh Thần kia thật đáng sợ làm sao.

Đinh Tam Thạch cau mày nói: "Ông cũng là một đại tông sư kiếm đạo nổi tiếng hạng A trở lên. Lại có thể cam lòng làm kiếm nô cho một hậu bối, không sợ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"

Chu Bích Thạch cười nhạt, nói: "Chim khôn biết chọn cây mà đậu. Cái gì mà tiền bối vãn bối, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Trên con đường võ đạo, người thành đạt là thầy, có thể trở thành kiếm nô của công tử là vinh hạnh của ta. Sau này công tử rút kiếm xuyên tận mây xanh, phá tan hư không và Thần giới, đạt được vị trí chân thần. Lão phu đi theo, cũng có thể nhìn trộm được Thần giới, cớ sao không làm chứ?"

"Vệ Danh Thần có thể có thành tựu như vậy sao? Ha ha."

Sở Ngân cũng vừa buộc chặt quần từ trong nhà xí bước ra.

Ở bên cạnh nghe được những lời như vậy, Lão Sở bênh vực người thân không cần đạo lý, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Vẻ mặt của Chu Bích Thạch trở nên lạnh lùng: "Loại chim hèn mọn bên đường như ngươi, sao biết tư thế của Hồng Hộc chứ? Còn dám nói năng vô lễ...... Chết!"

Ông ta giơ tay lên và búng ngón tay một cái.

Xoẹt!

Kiếm khí phá không trung.

Một luồng kiếm quang màu tím giống như sấm sét đột ngột sinh ra, xuyên qua không trung, đánh thẳng vào Sở Ngân.

"Cẩn thận......"

Sắc mặt của Đinh Tam Thạch thay đổi đáng kể.

Chu Bích Thạch chính là tu vi trong cảnh giới đại tông sư, thực lực thâm sâu khó lường, cùng với sát niệm, cho dù ông ta có muốn ngăn cản cũng không kịp.

Sở Ngân chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh hủy diệt chết chóc, đập vào mặt mình. Hoàn toàn không kịp tránh né.

Ông ta theo bản năng tung ra một quyền.

Bùm!

Một lực lượng khổng lồ xông tới.

Thân hình của Sở Ngân chấn động dữ dội, bay ngược về phía sau...

Chu Bích Thạch cười nhạt một tiếng: "Cá linh tinh trong vũng nước nhỏ cũng dám không tự lượng sức, chen vào cuộc nói chuyện như vậy, thật là ... Hả?"

Ông ta còn chưa nói xong câu, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Những lời đằng sau đó, đột ngột dừng lại.

Hình ảnh Sở Ngân bị kiếm quang đâm xuyên cơ thể, nôn ra máu mà chết như trong tưởng tượng vốn không hề xuất hiện.

Cách đó ngoài năm mét.

Thân thể của Sở Ngân vững vàng tiếp đất, đứng yên tại chỗ. Cánh tay phải của ông ta, tay áo vỡ nát bay tứ tung.

Trên nắm đấm, một dấu vết kim loại nhàn nhạt xuất hiện.

Một tia sáng màu đỏ kỳ lạ nhấp nháy trên khuôn mặt của ông ta. Nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

"Lão Sở..."

"Ông không sao chứ?"

Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn ngay lập tức xông tới.

Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Sở Ngân tan biến, thay vào đó là sự hưng phấn.

"Không sao, may mà có Thiên Mã Lưu Tinh Tí này... he he, ngược lại là ta được lợi.

Sở Ngân vận động cổ tay và cánh tay của mình.

Chuyến đi đến Bắc Hoang sơn ban đầu đối với ông ta mà nói, chắc chắn là một đòn phủ đầu của vận mệnh trầm luân.

Nhưng hiện tại xem ra, có một cặp Thiên Mã Lưu Tinh Tí này, thực lực của ông ta không hề giảm sút mà ngược lại còn tăng lên, đặc biệt là đôi cánh tay kim loại này, ngoài chất liệu không giống với người thật ra, những phương diện khác quả thực là vượt trội hơn rất nhiều.

Một đòn của Chu Bích Thạch vừa rồi, nếu như đổi lại là ông ta của trước đây, chắc chắn là đầu một nơi thân một nẻo mà chết.

Không ngờ rằng, bây giờ ông ta lại có thể dễ dàng tiếp nó bằng một quyền.

Chỉ là khí huyết và Huyền khí trong cơ thể chấn động mà thôi.

Đồng thời, tác dụng của bát cháo vừa rồi cũng không tầm thường.

Chỉ khi thực sự giao thủ với cường giả cấp đại tông sư mới có thể thực sự cảm nhận được bản thân đã trở nên mạnh mẽ đến thế nào.

Sức mạnh thể chất đâu chỉ tăng lên gấp ba bốn lần chứ?

Huyền khí cũng không ngừng sôi sục, khuấy động.

Sở Ngân có thể chắc chắn 100% rằng sau một bát cháo một bãi phân này, thể chất của mình đã có những thay đổi to lớn, hơn nữa sự thay đổi này còn tiếp tục tiến hành trong một thời gian dài sau này.

"Quang Tương."

Lâm Bắc Thần hét lớn nói: "Đóng cửa lại."

Mẹ nó.

Không nhịn nổi nữa.

Nếu như không phải có Thiên Mã Lưu Tinh Tí và cháo Xích Chu Quả, Lão Sở vừa rồi đã xong đời rồi.

Chết tiệt!

Hắn trực tiếp triệu hồi ra Thanh Huy Viên Nguyệt Đại Quang Minh Kiếm.

"Chi chi chi!"

Quang Tương đưa tay làm một cái quân lễ, thân hình mập mạp to lớn giống như một cái bóng, xông tới cạnh cửa rồi đóng sầm cửa lại.

Đồng thời-- Phốc phốc phốc!

Nó thành thục kéo xuống một đống nấm vô hình lớn ở chỗ cửa.