Lâm Bắc Thần im lặng một lúc rồi nói: "Tử Kim Toả Dương kia là do tiền bối trồng sao?"
Ông lão áo choàng xanh lắc đầu nói: "Vậy thì cũng không hẳn. Thiên sinh địa trưởng, là vật tự nhiên, từng không có chủ, nhưng đã bị Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch ta nhìn thấy, cho nên chỉ có thể thuộc về ta."
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tiền bối, đã là bảo bối trời đất tự sinh, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh. Sư phụ của ta cướp được thì có nghĩa là nó thuộc về sư phụ ta, hơn nữa..."
Nói đến điều này, Lâm Bắc Thần dừng lại một chút rồi nói: "Thật không giấu giếm, Tử Kim Toả Dương kia đã bị vãn bối dùng rồi.”
Ông lão áo choàng xanh Chu Bích Thạch cười nói: "Lão phu đã cảm nhận được rồi, không sao cả, không sao cả, ha ha, ta đã ngửi thấy một thân bảo huyết trên người ngươi, thật sự dung hợp với Tử Kim Toả Dương còn hoàn hảo hơn so với bản thân ta, ha ha ha, cũng không uổng công loã phu ta lặn lội ngàn dặm xa xôi đến tiểu thành ven biển này."
Trong lòng Lâm Bắc Thần trào dâng một chút bất ổn, nói: "Tiền bối, ông là có ý gì?"
Ông lão áo choàng xanh Chu Bích Thạch tự rót cho mình một ly Tinh Tuyền Nhưỡng, nói: “Lão nhân gia ta, ủ ra rượu ngon, đặc biệt thích dùng huyết mạch tinh nguyên của thiên tài và thần thú để nấu rượu, vô cùng kỳ diệu. Tiểu tử ngươi mặc dù tu vi không cao, nhưng cơ thể bảo huyết đã dung hợp Tử Kim Toả Dương này lại tràn đầy tinh khiết. Dùng tim gan và não để ngâm rượu có thể kéo dài tuổi thọ của ta ít nhất là 30 năm."
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần thay đổi dữ dội. "Lão già kia, thì ra ngươi đến đây để tỏ vẻ ư?” Hắn lập tức trở mặt.
Ông lão thanh bào Chu Bích Thạch cũng là nhân vật quen thói hoành hành.
Không biết đã gặp qua bao nhiêu nhân vật với muôn hình muôn vẻ khác nhau.
Rất nhiều yêu nghiệt trẻ tuổi tâm cao hơn trời, bình thường điên cuồng không ngớt, oán trời oán đất đối đầu với không khí, nhưng khi gặp phải ông ta cũng đều khách sáo, hiếm có người như Lâm Bắc Thần, một câu không hợp liền trực tiếp trở mặt.
Trở mặt ngay trước mặt.
Hơn nữa trở mặt cũng quá nhanh rồi đấy.
Đến mức ông ta không khỏi sững sờ một lúc mới lấy lại thần trí, theo bản năng nói: "Chàng trai trẻ, ngươi dám nói chuyện với lão phu như vậy sao?"
"Vậy ta phải nói thế nào?"
Lâm Bắc Thần cười lạnh ngay tại chỗ: "Ngươi đòi móc tim, gan, não của Lão Tử, còn muốn ta nói chuyện đàng hoàng với ngươi ư...... con mẹ ngươi đừng ăn nữa, những món này đều rất đắt, những thứ của ta mà ngươi vừa ăn, nôn ra hết cho ta. "
Chu Bích Thạch: "......" Bỏ đi.
Sớm đã nghe nói rằng tiểu tử này là một tên não tàn.
Tính toán với loại hậu bối đầu óc không tỉnh táo như vậy, quả thực là hạ thấp thân phận của mình.
Ông ta lắc đầu cười nói: "Sư phụ của ngươi đâu?"
Lâm Bắc Thần nói: "Sư phụ ta đang ngồi xổm trong nhà xí, ngươi có gan thì chờ ông ấy ngồi xong đi."
Chu Bích Thạch: "......"
Ý nghĩa của lời này, ông ta có thể hiểu được.
Nhưng tại sao luôn có cảm giác văn phong không đúng lắm?
Ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, tình cảnh gì chưa từng gặp qua chứ?
Nhưng thực sự trước giờ chưa có ai thảo luận về chuyện ngồi nhà xí trên bàn ăn cả. Tiểu não tàn này dường như có khả năng có thể dễ dàng làm méo mó văn phong. Không tính toán với tiểu tử này.
Chu Bích Thạch bưng ly rượu lên liền muốn uống.
"Dừng lại."
Lâm Bắc Thần hùng hổ doạ người nói: "Sao ngươi lại mặt dày như vậy chứ, đã nói đừng ăn, còn uống rượu của ta? Ta cho phép ngươi uống sao? Tuổi đã cao rồi còn ngồi xổm uống rượu.”
Bùm!
Chu Bích Thạch một chưởng đập vào bàn.
Soạt.
Bàn đá xanh ngay lập tức biến thành một đống bụi đá.
Công phu dưỡng khí của ông ta mạnh đến mức nào cơ chứ, kết quả lại bị dăm ba câu nói của Lâm Bắc Thần làm cho tức giận đến mức sắp bốc hoả.
Kết quả, Lâm Bắc Thần vẫn không buông tha, ở bên bờ giả chết điên cuồng thăm dò, nói: "Đền tiền."
"Tiểu tử, ngươi thật sự không sợ chết sao?"
Chu Bích Thạch với ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
"Ha ha, cái giá của Tử Điện Thần Kiếm lớn thật đấy.”
Một tiếng khịt mũi lạnh lùng truyền đến.
Lại nhìn thấy Đinh Tam Thạch đang xách quần, từ hướng của nhà xí nhanh chóng đi tới.
Ánh mắt của Chu Bích Thạch rơi vào người của Đinh Tam Thạch, ông ta hơi giật mình: "Không ngờ rằng, Đinh Kiếm Tiên không những còn sống, mà vết thương trên người...cũng đã lành bảy tám phần."
Đinh Tam Thạch buộc xong túi quần, liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái. Thu lại vẻ kinh ngạc trong ánh mắt rồi lại nhìn về phía Chu Bích Thạch, nói: "Tử Kim Toả Dương người có đức sẽ có được. Bây giờ trận chiến đã có kết quả cuối cùng, ông cũng là nhân vật nổi tiếng đã lâu, tại sao cứ nhất định phải theo đuổi không buông chứ?”
Chu Bích Thạch mỉm cười: "Một trong năm đại danh kiếm của Bạch Vân thành năm xưa, kiếm tiên Đinh Lỗi, phong lưu tiêu sái đến mức nào chứ, không ngờ trầm luân mấy năm nay không những khiến ngươi hình dung tiều tuỵ, mà còn khiến ngươi khí chất nhập tục...”
Đường đường là kiếm tiên lại xách quần từ trong nhà xí bước ra, còn có hình tượng gì nữa chứ?
Đinh Tam Thạch khịt mũi một tiếng, không nói gì.
Chu Bích Thạch lại nói: "Người có đức sẽ có được ư? Đó là lời nói lừa gạt trẻ con, thế hệ chúng ta tu luyện đều là nghịch thiên mà đi, tranh giành với trời, không tranh không giành làm sao có thể tồn tại chứ?"
"Ông muốn tranh như thế nào?"
Đinh Tam Thạch nói.
Chu Bích Thạch cười cười, nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay ta chỉ đến một mình, cũng không nghĩ tới việc thực sự ra tay ở Vân Mộng thành. Dù sao thì đồ đệ này của ngươi cũng là chủ tế của thần điện, ta cũng không thể quang minh chính đại động đến hắn, chỉ là ... "
Nói đến đây, ông ta liếc nhìn mấy người Phan Nguy Mẫn vừa mới bước ra từ nhà xí bên cạnh, rồi quay đầu lại nói: "Chỉ là trước có Đinh Kiếm Tiên cướp đoạt Tử Kim Toả Dương, sau lại có đệ tử của ngươi làm ô uế vị hôn thê của công tử nhà ta. Còn giết chết mấy bằng hữu của Lão Tứ nhà ta...khoản nợ này không thể không tính. "