"Mọi người, sóng vai tiến lên!"
Lâm Bắc Thần nóng lòng muốn thử, hét lớn nói: "Với cái loại lão già ăn thịt uống máu này, không có cái đạo nghĩa giang hồ nào có thể nói được, cùng nhau liên thủ hạ gục ông ta."
Vừa nghĩ đến việc của Chu Bích Thạch lại có thể nảy sinh ý đồ với tâm can và não của mình, hậu môn của Lâm Bắc Thần liền phát lạnh, chớp lấy thời cơ liền gây rối, nhân cơ hội này trực tiếp liên thủ giết chết tên đại tông sư võ đạo này, để tránh hậu hoạ.
Khó khăn lắm mấy trợ thủ của mình mới tập hợp lại với nhau như vậy.
Chu Bích Thạch:...
Đánh thật rồi.
Tiểu tử này đúng là một tên não tàn.
Ông ta từ từ đứng dậy.
Sắc mặt của Phan Nguy Mẫn và những người khác đều trở nên căng thẳng, mỗi người đều phóng ra khí tức, khí huyết tràn đầy giống như đại dương mênh mông.
"Oa ya ya ya..." Tiêu Bính Cam dùng nắm đấm đấm vào ngực mình, nói: "Ca, huynh lên trước đi, ta ở phía sau yểm trợ huynh..."
Quang Tương bắt chước làm theo, lông bạc toàn thân giống như đinh thép dựng đứng lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, dùng nắm đấm đấm vào ngực mình, sau đó thì...
Sau đó thì tự đấm mình choáng váng.
Thổ Phát Thử Vương mập mạp mắt nhắm lại rồi ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất.
Mẹ kiếp!
Lâm Bắc Thần đã viết một chữ ‘mẹ kiếp’ to lớn trong lòng.
Nếu như đồ chó này không phải giả chết thì hắn chặt đầu mình xuống làm bóng đá.
Đinh Tam Thạch xua tay nói: "Hôm nay không động thủ."
Ông ta nhìn về phía ông lão áo choàng xanh Chu Bích Thạch, nói: "Mười ngày sau, bên ngoài hải cảng, trên những ngọn sóng xanh, một trận phân thắng bại?"
"Quyết đấu sao?"
Chu Bích Thạch cười nói: “Ngươi vốn dĩ không phải là đối thủ của ta, bây giờ lại bị thương... Chậc chậc chậc, Đinh Lỗi à Đinh Lỗi, ngươi đây là muốn dùng mạng sống của mình để trì hoãn thời gian, đổi lấy mạng của tiểu đồ đệ này sao? "
Đinh Tam Thạch không trả lời.
Chu Bích Thạch rất thản nhiên gật đầu, nói: "Được thôi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chiến đấu công bằng. Nhưng cũng chỉ giữa ngươi và ta mà thôi. Lão Tứ nhà ta sắp tham gia giải đấu giao lưu Thiên Kiêu cấp tỉnh. Tới lúc đó, hắn sẽ không tha cho tiểu đồ đệ này của ngươi đâu.”
Đinh Tam Thạch im lặng.
Sau mười hơi thở, ông ta mới chậm rãi nói: "Chuyện của hậu bối cứ để cho hậu bối tự mình giải quyết.”
Chu Bích Thạch lắc đầu nói: "Ngươi tin tưởng tiểu tử não tàn này, nhưng mà, lão phu có lời phải nói trước. Nếu như trong trận giao lưu, tiểu đồ đệ của ngươi chết trong tay Lão Tứ nhà ta thì tới lúc đó, thi thể của hắn đều phải giao cho ta."
“Ông phải đảm bảo rằng, trước khi trận giao lưu kết thúc, không được động đến Lâm Bắc Thần.”
Đinh Tam Thạch nói.
Chu Bích Thạch nói: "Được, ta đồng ý với ngươi." Đinh Tam Thạch nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Chu Bích Thạch từ từ đứng dậy, lại liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái, rất hài lòng nói: "Một thân bảo huyết."
Lâm Bắc Thần nôn nóng.
"Sư phụ, ta cảm thấy hôm nay thật sự có thể hạ gục được lão già này."
Hắn cầm Thanh Huy Viên Nguyệt Quang Đại Kiếm, nói: "Ta có niềm tin rất lớn.”
Chu Bích Thạch cũng không tức giận, lắc đầu nói: "Được rồi, chàng trai trẻ, ta biết thanh kiếm này của ngươi, nhưng có vẻ như đã từng sử dụng qua. Chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi... không cần căng thẳng, không cần sợ hãi, gần đây cũng không cần có áp lực tâm lý, nếu không, máu của ngươi sẽ không còn tinh khiết nữa."
Nói xong, bóng dáng của ông ta khẽ động, thân hình vặn vẹo, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Thân pháp thật cao minh.
Người này rời đi, trong lòng mọi người nhất thời đều cảm thấy nhẹ nhõm. Giống như tảng đá lớn đè lên trái tim, đột nhiên bị dời đi.
Có thể thấy rõ áp lực do đại tông sư kiếm đạo mang đến.
"Tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ Danh Thần, Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch xếp thứ nhất, Lưu Lãng Thần Kiếm Khuất Sơ Hiểu xếp thứ hai, Thiên Hành Thần Kiếm Giang Phàm xếp thứ ba, chỉ có duy nhất Thiên Diện Thần Kiếm với danh xưng Lão Tứ là vô cùng thần bí, hoá thân vô số, mặc dù giao du rộng rãi, nhưng trước giờ chưa từng có ai biết thân phận thực sự của hắn, nghe những lời mà Chu Bích Thạch vừa mới nói, Thiên Diện Thần Kiếm này lại muốn tham gia trận giao lưu Thiên Kiêu.”
Nói đến đây, Đinh Tam Thạch nhíu chặt mày, nói: "Chẳng lẽ Lão Tứ này lại có thể là một học viên của học viên Sơ Cấp? Vậy thì quá trẻ tuổi rồi, có chút khó tin."
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần thay đổi, hậm hực nói: "Nếu như hắn là Lão Tứ, vậy thực lực của người này có lẽ là yếu nhất trong tứ đại kiếm nô, đúng chứ? Không cần quá sợ hãi. Tới lúc đó ta loạn kiếm chém chết hắn.”
Lưu Khải Hải lẳng lặng bổ đao, nói: "Tứ đại kiếm nô dưới trướng của Vệ Danh Thần. Người có thực lực thấp nhất cũng là cấp bậc tông sư kiếm đạo.”
"Ha ha ha!"
Lâm Bắc Thần bật cười: "Cái này đơn giản thôi... Vậy thì ta sẽ không tham gia trận giao lưu Thiên Kiêu nữa."
"Không được."
Đinh Tam Thạch trực tiếp phá vỡ giấc mộng đẹp của nghiệt đồ, nói: "Tứ đại kiếm nô hiện tại không ra tay với con, chính là muốn con tham gia trận đấu giao lưu. Nếu như con không tham gia, có thể là ngày mai... không, có lẽ đêm nay, bọn họ sẽ ra tay, hơn nữa đều là thích khách hàng đầu trong giới kiếm khách."
Lâm Bắc Thần sững sờ: "Ta là Thần Quyến Giả, bọn họ thật sự dám ra tay với ta ư?"
Sở Ngân nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn một tên ngốc, thờ ơ nói: "Trò có hiểu cái gọi là ám sát không? Ngay cả đại giáo chủ của thần điện, hoàng đế của đế quốc đều có tiền lệ bị ám sát.”
"Bọn họ... đây là ép người lương thiện làm kỹ nữ.” Lâm Bắc Thần đã rất tức giận.
"Ngươi quyến rũ vị hôn thê của người ta trước."
Bạch khâm Vân cười trên nổi đau của người khác nói: "Chuyện này, ngươi nói đến đâu cũng không chiếm được lý, huống hồ Vệ Danh Thần người ta cũng là Thần Quyến Giả, còn giải quyết vấn đề một cách quang minh chính đại. Chậc chậc chậc chậc, tiểu bạch kiểm, lần này ngươi gặp phải người tàn nhẫn rồi."
Lâm Bắc Thần hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là ép ta phải giở đại chiêu, Tiểu Bạch, ngươi qua đây, chúng ta thương lượng một chuyện."