Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ.
Khai tiệc.
Nhìn thấy quản gia Vương Trung bưng một cái nồi lớn đi tới, ánh mắt của mọi người đều sững sốt.
"Chỉ có cái này thôi sao?"
Bạch Khâm Vân hai tay ôm ngực, nhìn cháo loãng trong nồi, cạn lời nói: "Cái gọi là đại tiệc của ngươi, chính là mời chúng ta húp cháo sao? Tiểu Lâm Tử, ngươi cũng quá keo kiệt rồi, tốt xấu gì cũng phải gọi mấy bàn ở Vạn Thắng lâu đem tới đây chứ, tiền không đủ thì ngươi cứ tìm ta... "
Nói xong lại lấy ra chiếc thẻ Huyền Tinh màu đen của mình, chuẩn bị đập vào mặt Lâm Bắc Thần.
"Chờ đã."
Lâm Bắc Thần vội vàng xua tay: "Không phải là chuyện tiền bạc."
"Còn có chuyện gì mà tiền không giải quyết được sao?"
Bạch Khâm Vân tay cầm thẻ đen, giống như một nữ kiếm thần tuyệt thế cầm bảo kiếm của mình, nói: "Bổn tiểu thư muốn xem thử, ngươi có thể đưa ra lý do gì..."
Lâm Bắc Thần nói: "Tối hôm qua không cẩn thận giết một vài người ở Vạn Thắng lâu, còn đập phá phòng riêng cao cấp nhất của người ta. Sáng nay, đại chưởng quầy của Vạn Thắng lâu đã đặc biệt phái người đến thông báo với ta rằng, ta đã bị bọn họ block rồi."
"Block?"
Hàn Bất Hối tò mò nói.
Quang Tương loáy hoáy viết hai hàng chữ trên bảng viết chữ trước ngực—— "Bị liệt vào khách hàng không được hoan nghênh nhất."
"Lâm Bắc Thần và con chó không được phép vào trong."
"Ồ."
Hàn Bất Hối lập tức hiểu ra.
Bạch Khâm Vân ngay lập tức trở nên tò mò hỏi: "Mau nói xem, có chuyện gì vậy, ngươi dám giết người ở Vạn Thắng lâu, vậy mà còn sống sót và lành lặn bước ra ngoài, ha ha ha, ngươi giết ai vậy?"
Lâm Bắc Thần không nói nên lời liếc nhìn Loli ngực lớn này.
Ngươi không phải nên quan tâm ta có bị thương hay không trước sao?
Bạch Khâm Vân thấy Lâm Bắc Thần phớt lờ mình, thế là nàng nắm lấy tay của Thiến Thiến, vặn hỏi.
"Ăn cơm trước đi."
Lâm Bắc Thần gọi mọi người ngồi xuống.
"Ta đã làm một chút đồ ngon để mọi người cũng nhau thưởng thức.”
Lâm Bắc Thần chỉ vào thứ trong cái nồi lớn kia, sau đó chỉ vào Vương Trung, nhiệt tình dào dạt bắt đầu quảng cáo, nói: "Mọi người nhìn đồ chó này, có phải là đã trẻ hơn rất nhiều không? Chính là tác dụng của việc ăn cháo này..."
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Vương Trung.
Ngoại trừ Đinh Tam Thạch ngay từ đầu đã phát giác được trạng thái đặc biệt của Vương Trung ra, những người khác lúc này mới phát hiện ra lão quản gia già này quả thực đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi trải qua việc tiêu hoá dược lực lúc nửa đêm, dường như đã trẻ ra rất nhiều. Làn da mịn màng, mái tóc đen nhánh, khí huyết tràn trề...
Thực sự giống như trẻ lại mười tuổi.
Mọi người nhìn nhau.
"Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?"
Nhìn cháo loãng giống như một nồi hầm lộn xộn trong cái nồi lớn kia, ai nấy đều bán tín bán nghi.
Sở Ngân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu tử trò... không phải lại nhận làm người đại diện gì đó, giúp người ta bán cháo đấy chứ? Còn tìm Lão Vương đến đây cùng nhau lừa gạt người khác?"
Lâm Bắc Thần cười đắc ý, nói: "Ta biết, hiện giờ trong đầu của ông nhất định là có rất nhiều dấu chấm hỏi nhỏ, nhưng đợi đến khi húp cháo xong, những dấu chấm hỏi nhỏ này đều sẽ trở thành dấu chấm than...Thiến Thiến, Thiên Thiên, múc cháo."
Hai thiếu nữ rất đảm đang múc cháo cho mọi người.
Mỗi người một bát nhỏ.
Mọi người nhất thời đều có chút chần chừ do dự.
Dù sao thì cách nói “Một bát cháo cải lão hoàn đồng” này rất không hợp lẽ thường.
"Oạch oạch......"
Tiếng húp cháo quen thuộc vang lên.
Bạch Khâm Vân một hơi húp cạn, bĩu môi: "Mùi vị kỳ lạ... chỉ như vậy thôi sao?"
Những người khác đều nhìn nàng.
Bạch Khâm Vân với vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Lần sau ngươi có nhận làm đại diện thì có thể tìm thứ gì đó đáng tin cậy một chút được không ..."
Soạt soạt!
Trong bụng của Loli ngực lớn đột nhiên vang lên một âm thanh kì lạ.
Sắc mặt của Bạch Khâm Vân nhất thời thay đổi: "Cháo này của ngươi...thiu, để qua đêm à? Ta ...họ Lâm kia, ngươi không xong với ta đâu.”
Nàng bật dậy, vô cùng gấp gáp ôm bụng lao về phía nhà vệ sinh.
Mọi người đều sững sờ.
Một lúc lâu sau, tầm mắt của bọn họ mới từ phương hướng biến mất của Bạch Khâm Vân dần dần thu hồi lại, sau đó từ từ tập trung vào khuôn mặt của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nhếch miệng cười, rất thân thiết giải thích: "Chỉ là một chút xíu tác dụng phụ mà thôi, đừng lo lắng, ta đã bảo người chuẩn bị trước vài nhà vệ sinh đơn giản rồi, chắc chắn là đủ dùng."
Mọi người: ╭╯╧.
Đậu xanh.
Vấn đề đặt ra là có nhà vệ sinh hay không sao?
"Oạch oạch..."
Quang Tương cũng bưng một cái bát lên, một hơi húp cạn một bát lớn.
Sau đó cái bụng của nó cũng kêu lên ùng ục ùng ục, rất tuần tự xoay người đi về phía rừng trúc bên ngoài Trúc viện.
Chủ nhân đã dặn dò rằng phân của nó là bảo bối, không thể tuỳ tiện lãng phí trong nhà vệ sinh được.
Ánh mắt của mọi người từ phương hướng mà Quang Tương biến mất dần dần thu hồi lại, lần nữa rơi vào mặt Lâm Bắc Thần.
?
Ngươi còn nói cháo này không có vấn đề gì sao?
"Bạn học Lâm, suy nghĩ về những ngày qua, ta luôn nhất mực chiếu cố trò, cũng chưa từng đắc tội với trò, hai chúng ta cũng không có thù đúng không?"
Sở Ngân rất nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, tại sao trò phải hạ độc trong cháo để hại chúng ta chứ?"
Phan Nguy Mẫn hỏi.
"Đó không phải là độc ..." Lâm Bắc Thần giải thích.
Lưu Khải Hải nói: "Thuốc xổ cũng không được đâu."
Lâm Bắc Thần: "Không phải..."
"Ồ ... mọi người đều không tin tưởng ta, Thiến Thiến, Thiên Thiên, Bất Hối, ba người các ngươi, mỗi người một bát, làm mẫu đi."
Hắn đành phải nhờ người mà mình tin tưởng làm mẫu một chút.