Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 586: Tạ tội




Thiến Thiến và Thiên Thiên không chút do dự, bưng bát cháo lên, mỗi người húp một bát.

Bây giờ, đừng nói là Lâm Bắc Thần bảo bọn họ húp cháo, cho dù có bảo bọn họ nhảy lầu, bọn họ đều sẽ không có bất kỳ một chút do dự nào.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt của hai tiểu cô nương yêu kiều đều đồng thời đỏ lên, hai gò má nhuốm đỏ như bị thiêu đốt, trong bụng kêu lên ùng ục, lập tức xoay người đi về phòng của mình.

Hàn Bất Hối bưng bát cháo lên, giống như đang bưng rượu chém đầu.

Do dự một hồi, cô nương này nói với Lâm Bắc Thần: "Tiểu muội đi trước một bước."

Một hơi húp hết cháo rồi xoay người chạy về phía nhà vệ sinh. Đinh Tam Thạch cau mày, nói: "Nghiệt đồ..."

Lời còn chưa dứt.

"Xin hỏi bạn học Lâm có ở nhà không?"

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.

Lại thấy đại công tử của Thành Chủ phủ, Thôi Minh Quỹ, trong tay xách một vò rượu, chậm rãi bước vào cửa.

"Ồ, thì ra là ba vị chủ nhiệm, còn có Đinh giáo viên cũng ở đây."

Thôi Minh Quỹ có chút kinh ngạc, sau đó bày ra vò rượu trong tay mình, nói: "Là như vậy, ta tới chuộc tội với bạn học Lâm. Chuyện đêm qua... Không ngờ các vị tiền bối đều ở đây. Vậy thì tốt quá rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên thực tập của học viện Sơ Cấp Số 3, vừa hay báo trước với các vị tiền bối một tiếng.”

Tư thế của hắn bày ra rất tốt.

Mấy người Sở Ngân cũng đều lần lượt gật đầu đáp lại.

Dù sao cũng là đại công tử của Thành Chủ phủ.

Lâm Bắc Thần lúc này cũng mới để ý thấy trên người của Thôi Minh Quỹ cũng đang mặc đồng phục giáo viên của học viện Sơ Cấp Số 3.

Thành thật mà nói, sau khi trải qua chuyện đêm qua, Lâm Bắc Thần vốn không có phản cảm với đại công tử của Thành Chủ phủ này.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vò rượu trong tay hắn, chính là Tinh Tuyền Nhưỡng, một loại rượu cực kỳ hiếm thấy trong thành, một vò có giá ít nhất là 50 tiền vàng thì lại càng hoan nghênh hơn.

"A, mời vào , mời vào."

Lâm Bắc Thần đứng dậy, ngay lập tức nhận lấy vò rượu và sắp xếp Thôi Minh Quỹ ngồi vào bàn ăn.

"Đến thì đến thôi, còn mang theo thứ quý giá như vậy làm cái gì... Thôi công tử, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta vừa mới ăn cơm. Nào, không cần khách sáo, đến húp một bát cháo đi."

Lâm Bắc Thần kỳ vọng tha thiết bưng một bát cháo lên, đích thân đưa tới trước mặt Thôi Minh Quỹ.

Thôi Minh Quỹ theo bản năng cảm thấy trong cháo này có gì đó không ổn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy trước mặt mọi người ngồi ở đây đều đặt một cái bát, hiển nhiên không phải duy nhất một mình mình, hơn nữa hắn là đến để tạ tội, nhân tiện lôi kéo quan hệ với Lâm Bắc Thần như lời lão cha nói. Đương nhiên là không thể không nể mặt Lâm Bắc Thần... thịnh tình không thể từ chối.

"Đa tạ."

Thôi Minh Quỹ bưng bát cháo lên, một hơi húp cạn. "Mùi vị thế nào?"

Khuôn mặt nhiệt tình của Lâm Bắc Thần nghiêng qua hỏi.

Thôi Minh Quỹ: "Cũng được, rất nhạt ...ờ..."

Đột nhiên, hắn cảm thấy cồn cào trong bụng, sau đó lại nhìn thấy những người khác nhìn mình với ánh mắt thương cảm, nhất thời cảm thấy hình như thật sự có gì đó không ổn, ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt giống như bị người ta hung hãn túm lấy dạ dày lôi ra ngoài...

Một luồng tiết ý giống như lũ quét bộc phát xông thẳng về phía khu vực hậu môn.

"Ta......ngươi"

Thôi Minh Quỹ trong lòng hoảng hốt.

Lâm Bắc Thần mỉm cười: "Coi như ngươi may mắn, bắt kịp làn sóng này".

Trong lòng Thôi Minh Quỹ tràn đầy bi thương và bất cam, chịu đựng cơn đau dữ dội hỏi: "Ngươi...tại sao...... ác độc..."

Lâm Bắc Thần chỉ về phía bên cạnh, nói: "Nhà xí ở đằng kia." "Cảm ơn."

Thôi Minh Quỹ cướp đường mà chạy.

Ánh mắt của những người khác giống như dao, hung hãn róc thịt Lâm Bắc Thần. "Thực sự là đồ tốt, ôi, các ngươi không tin ta sao..."

Lâm Bắc Thần không nói nên lời.

"Uống rượu trước đi."

Sở Ngân chuyển chủ đề, mở vò Tinh Tuyền Nhưỡng kia ra. Mùi rượu thấm vào ruột gan tràn ngập.

Đôi mắt của Lâm Bắc Thần liền sáng lên. Uống rượu trước cũng được.

Một lúc sau.

Trước tiên là Bạch Khâm Vân đằng đằng sát khí chạy về.

"Tiểu Bạch, đừng kích động, có gì từ từ nói, đừng động thủ..." Sở Ngân theo bản năng bảo vệ Lâm Bắc Thần.

Sợ rằng hai người này sẽ đánh nhau.

Kết quả--

"Còn cháo nữa không?"

Loli ngực lớn hùng hùng hổ hổ nói: "Nhanh, cho ta thêm một bát nữa..."

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại đã tự mình múc một bát, húp cạn một hơi, còn muốn múc thêm.

"Này này này, được rồi được rồi, nếu còn uống nữa sẽ quá liều mất..."

Lâm Bắc Thần vội vàng ngăn cản.

Động tác của Bạch Khâm Vân khựng lại, ôm bụng, lại chạy về phía nhà xí.

Đám người Sở Ngân lúc này mới tỉnh táo lại một chút. "Tiểu Bạch... khí huyết đã tăng lên gấp mấy lần."

"Sự dao động của năng lượng Huyền khí cũng tăng lên." "Cháo này... không lẽ là thật..."

Mấy người Sở Ngân nhìn vào cháo trong cái bát nhỏ đặt trước mặt, sau đó lại nhìn Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần nở một nụ cười ẩn chứa tình cảm và gật đầu với bọn họ.

Đinh Tam Thạch suy nghĩ một hồi, dứt khoát lưu loát bưng bát cháo lên, một hơi húp cạn.

Không đợi bụng đau, ông ta đã trực tiếp đi về phía nhà xí. Suy cho cùng, gừng càng già càng cay.

Đầu óc xoay chuyển rất nhanh.

Thế là mấy người Sở Ngân cũng quyết tâm, bưng cái bát trước mặt lên, giống như trọng hình mà uống xuống.

Sau đó thì giống như ước hẹn đi đến thanh lâu, đứng dậy và bước nhanh về phía nhà xí.

"Thiếu gia..."

Vương Trung với vẻ mặt cổ quái nói.

Lâm Bắc Thần quay đầu chửi rủa: "Đồ chó, đừng có mơ, không có phần của ngươi nữa. Cháo này được nấu từ thần quả. Dược tính kém xa so với một miếng nhỏ mà ngươi đã ăn tối qua, tuổi của ngươi đã cao rồi, ăn quá nhiều e là cơ thể sẽ không chịu nổi, tiêu hóa từ từ đi, sau này còn có cơ hội."

Vương Trung nói: "Cảm ơn thiếu gia, thực ra, ta..."

Lâm Bắc Thần nói: "Ta thực sự không phải là có ý kiến cắt xén ngươi, mà là ..."

"Aaaaaa......"

Một tiếng hét thảm thiết từ phía xa truyền đến