Ba!
Đinh Tam Thạch tức giận giơ tay vỗ đầu nghiệt đồ này một cái, nói: “Tục! Tục không chịu được! Thần Khí chí tôn sao có thể đo lường bằng tiền vàng? Đó là vật cấm kỵ có thể lật đổ bố cục thế giới, đừng nói đến tiền vàng, cho dù có Huyền thạch chất như núi cũng không đổi được.”
Lâm Bắc Thần bị vỗ thiếu chút nữa lao mình vào làn nước nóng trong bồn tắm. Lão đầu tử sao vậy, tự nhiên tức giận thế?
Hắn nhất thời không đoán ra được sự tình, đành phải sốt sắng nói: “Sư phụ bớt giận, đệ tử biết sai rồi.”
Sau khi Đinh Tam Thạch đánh hắn một cái, bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, ý nghĩ thông suốt, nghiệt đồ này cho dù sống thoải mái, cướp bóc kiếm bao nhiêu tiền như vậy thì sao chứ? Mình cũng không phải muốn đánh liền đánh? Cảm giác đánh học trò thật là thoải mái.
“Ừm, biết sai có thể sửa chữa, không gì tốt hơn.”
Ông gật đầu tán thành, nói: “Nghiệt...à, đồ nhi, con dị bẩm thiên phú, có thể tu luyện trong mộng, thực lực tiến bộ nhanh chóng, tăng lên vượt xa tưởng tượng của sư phụ. Đây là chuyện tốt, nhưng khi sức mạnh của con ngày càng lớn, tu vi tinh thần và tầm nhìn cũng phải tăng lên, suy cho cùng, Vân Mộng thành quá nhỏ, về sau khó mà chứa được con, tương lai con bước ra khỏi Phong Ngữ Hành tỉnh, đi ra đế quốc... luyện kiếm như dưỡng khí, không thể làm xằng làm bậy, phải khiêm tốn mới có thể thẳng tới mây xanh.”
Những lời này quả nhiên chứa đầy tấm lòng và niềm hy vọng tha thiết. Lâm Bắc Thần rất xúc động khi nghe điều đó, mặc dù sư phụ nhiều khi đến trễ, không đáng tin cậy, nhưng ông ta thật sự quan tâm đến hắn.
“Đệ tử biết rồi.” Hắn đàng hoàng nói.
Đinh Tam Thạch vốn muốn đánh một cái nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Lâm Bắc Thần đành phải kìm lại.
Vẻ mặt của lão nhân vẫn chưa thỏa mãn nói: “Nhớ năm đó, sở dĩ đế quốc Bắc Hải có thể đứng vững, ngoại trừ kiếm thuật bất khả chiến bại của khai quốc hoàng đế, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ nhiều lần lộ ra thần tích ra thì cũng bởi vì một mảnh vỡ của một Thần Khí mới có thể trấn áp những địch nhân quanh đó, làm cho rất nhiều thế lực ngay cả đế quốc Cực Quang cũng phải thừa nhận sự tồn tại của đế quốc Bắc Hải, chỉ là...”
Nói tới đây, ông ta thở dài một cái.
Đột nhiên lại đổi chủ đề, nói: “Làm sao hôm nay con đánh bại được Dư Vạn Lâu? Người này không phải là một công tử bình thường, với dòng máu hoàng tộc mới thức tỉnh chảy trong người, là Huyền khí hiếm thấy Chân Long Tử Viêm, khắc tinh tự nhiên của võ giả hệ hỏa, Hải An Vương đặt nhiều hy vọng vào đứa cháu ruột này, có tin đồn rằng ông ta từng gửi hắn đến một trong ba thánh địa kiếm đạo của đế quốc Lộng Kiếm Cát để tu luyện trong một khoảng thời gian.”
Lâm Bắc Thần mô tả đại khái quá trình trận chiến: “Ngoại trừ hỏa diễm thiên khắc ra, thể lực của ta dường như lại tăng lên, căn bản là có cảm giác... ừm, bất khả chiến bại dưới cảnh giới tông sư.”
Đinh Tam Thạch trợn tròn mắt nhìn Lâm Bắc Thần, bất khả chiến bại dưới cảnh giới tông sư? Nếu tiểu tử này không khoe khoang và phóng đại, vậy thì dường như đúng là như vậy sao?
Ba!
“Không được kiêu ngạo.”
Ông ta không nhịn được lại vỗ đầu Lâm Bắc Thần một cái, nghiêm mặt khiển trách: “Sức mạnh thuộc tính hỏa của con có chút kỳ lạ, có phải là Hoàng Đạo Long Viêm không còn cần phải kiểm tra, có cứ từ từ tính toán, thầy đi chuẩn bị công pháp tu luyện thuộc tính hỏa cho con.”
“Cung tiễn sư phụ.” Lâm Bắc Thần từ trong thùng gỗ đứng lên.
Thiến Thiến cùng Thiên Thiên đang đấm bóp lập tức đỏ mặt, che mắt lại.
Giọng của Đinh Tam Thạch vọng vào từ ngoài cửa: “Sau này không được trầm mê nữ sắc, lúc còn trẻ chính là thời điểm đặt nền móng, nếu tiêu hao quá nhiều dương tinh sẽ khiến cho căn nguyên uể oải, những gì con có thể đạt được trong tương lai chắc chắn sẽ bị giảm sút đáng kể...”
Lâm Bắc Thần: “???” Ta vẫn còn là trai tơ mà.
Sau khi tiễn sư phụ, Lâm Bắc Thần khoác khăn tắm, nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên âm u, nói: “Vương Trung đâu? Cái thứ Vương Trung chó còn không bằng đâu? Chết ở chỗ này rồi... mau đi tìm cho ta, ta muốn đánh chết ông ta.”
Một lát sau.
Vương Trung bị Quang Tương gọi vào.
Lão quản gia mặt đầy đắc ý, khoe khoang nói: “Thiếu gia người trở về rồi à? Aha ha ha, ta biết ngay, người nhất định sẽ bình an vô sự, ta đã theo sự phân phó của ngài để cho tất cả mọi người đều án binh bất động, không gây rối người... thiếu gia, có phải ta rất hiểu người không?”
Hiểu ta? Ngươi hiểu cái rắm.
Lâm Bắc Thần thở hổn hển tức giận mắng: “Bảo ngươi đi tìm sư phụ ta, Tần chủ tế, điều động cứu binh đến Vạn Thắng lâu cứu ta, cái thứ chó nhà ngươi, đi làm cái gì vậy hả? Sao không đợi đến ngày mai đến nhặt xác ta luôn đi... nếu không có sư phụ ông ta tò mò và thích tham gia vào cuộc vui thì tối nay bổn thiếu gia đã bị người ta đập chết rồi... Thứ chó nhà ngươi, không phải lúc đó ánh mắt của ngươi trông rất chắc chắn sao?”
Vương Trung: “???”
“Ánh mắt của thiếu gia... là muốn bảo ta đi tìm cứu binh?”
Hắn ngơ ngác giải thích: “Chẳng lẽ không phải là nhất định không được để đám người Đinh giáo viên cùng Tần chủ tế biết, không được hành động thiếu suy nghĩ, một mình người có thể giải quyết hết mọi chuyện sao?”
Xác nhận qua ánh mắt, hai người không hiểu nhau.
Lâm Bắc Thần: “Đậu xanh! Người đâu, đánh chết cái thứ chó này cho ta.”
Hắn tức thiếu chút nữa trần truồng nhảy ra khỏi bồn tắm, nói: “Ta nghi ngờ thứ chó nhà ngươi cố ý bẫy chết ta, muốn biển thủ tài sản của ta.”
Vương Trung liếc mắt, che mắt lại, nhanh chóng nói: “Thiếu gia, người mau ngồi xuống lại đi, nếu không tiểu thiếu gia nho nhỏ sẽ cảm lạnh đấy...”
Dưới thân Lâm Bắc Thần chợt lạnh, vội vàng ngồi xổm lại, làm một lượng nước nóng bắn ra.
Thứ chó nhà ngươi dùng ba từ “tiểu” kia là có ý gì?
Vương Trung quỳ trên mặt đất, nghiêm túc giải thích: “Thiếu gia, người thật sự đã hiểu lầm lão nô rồi, trong tên ta Vương Trung có một chữ trung thành, nhất định trung thành với người, coi người như con lão mà phục vụ... về phần biển thủ tài sản, thiếu gia càng hiểu lầm ta, lão nô đi theo thiếu gia người làm kẻ cờ bạc... ách, không phải, là cược thắng tiền, bây giờ có rất nhiều của cải, hơn năm ngàn tiền vàng ở Thiên Kiếm Tiền Trang vẫn còn, làm sao có thể làm ra chuyện mất trí đó chứ?”