Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 575: Thật mất mặt kiếm đạo tông sư




“Con thật sự dùng dây chuyền buộc thẻ thần ở cổ? Quá thô tục…”

Trong Trúc viện.

Đinh Tam Thạch khinh bỉ nói.

Lâm Bắc Thần bị đau cơ vì trận giao tranh ác liệt vừa rồi nên đang ngâm mình trong bồn tắm xông hơi để thư giãn, nghe vậy vội giải thích: “Là giả.”

“Cái gì? Thẻ thần là giả?” Đinh Tam Thạch sửng sốt: “Cái này mà con cũng dám làm giả?”

Lâm Bắc Thần nói: “Thẻ thần là thật, dây chuyền là giả… dùng để trang trí thôi.”

Đang lúc nói chuyện, nhìn ánh vàng rực rỡ của dây chuyền đang nhẹ nhàng bay lên trong nước một cách thần kỳ, Đinh Tam Thạch nhất thời cạn lời.

“Đúng rồi, sư phụ giết một vị kiếm đạo tông sư, có thu hoạch được gì không?” Vừa nghĩ tới việc lột đồ, trong lòng Lâm Bắc Thần cảm thấy không thể chịu nổi.

Lão Ngu thực lực cao như vậy, trên người chắc chắn có rất nhiều đồ có giá trị.

Đinh Tam Thạch lắc đầu nói: “Người này hẳn là một tán tu, không có tông môn hay bối cảnh thế lực gì cả, cho nên mới đầu quân cho Hải An Vương, túi đồ còn sạch hơn cả mặt, ngoại trừ một thanh kiếm, một ít bí tịch tu luyện tâm đắc ra, không có bất kì vật gì đáng tiền, ta nghĩ là dồn hết tài nguyên vào tu luyện rồi… những thứ tâm đắc kia đối với ngươi cũng vô dụng.”

“Kiếm đạo tông sư nghèo như vậy sao?”

Lâm Bắc Thần vừa được Thiến Thiến xoa bóp đầu, vừa tức giận nói: “Thật là làm mất mặt kiếm đạo tông sư… ta nhổ vào.”

Khuôn mặt già nua của Đinh Tam Thạch chợt ửng hồng, bởi vì những năm nay, sau khi rời khỏi Bạch Vân thành ông còn thảm hơn cả lão Ngu, nếu không, Tào Phá Thiên cũng không đến nổi mà phản bội ông một cách kiên quyết như vậy, lựa chọn đi với Bạch Hải Cầm.

Lâm Bắc Thần không thấy được vẻ mặt của sư phụ đại nhân, hắn lấy ra chiếc túi châu báu màu đỏ, nhìn Đinh Tam Thạch với ánh mắt mong đợi, nói: “Sư phụ, phong cấm ở trên ngày, ta không thể giải được, người có thể giúp ta nghĩ cách lấy mấy thứ đồ bên trong ra không? Đến lúc đó thầy trò chúng ta chia năm năm, mỗi người một nửa.”

Đinh Tam Thạch nhận lấy túi, quan sát một chút, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, thở dài nói: “Đây là bảo vật lưu trữ thượng phẩm, nó khá hiếm. Ngay cả nhiều cao thủ kiếm đạo được… chỉ riêng cái túi này thôi cũng rất có giá trị.”

Lúc này, khuôn mặt già nua của ông ta lại đỏ bừng, ông ta không kìm được rơi một giọt nước mắt lặng lẽ vì hoàn cảnh nghèo khó của mình, sau đó lại bày ra một vẻ tôn nghiêm sư đạo, nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức, nhanh nhất thì ngày mốt mới có thể đưa cho con, còn những thứ bên trong, của con thì chính là của con, thân phận thầy như nào, sao có thể lấy đồ của tên tiểu bối như con chứ.”

“Còn cái này nữa.”

Lâm Bắc Thần cũng đưa chiếc vòng phỉ thúy của nữ tử kiêu ngạo ra, hưng phấn nói: “Mặc dù không biết xuất thân của độc phụ đó nhưng chắc chắn cũng ngang hàng với Niếp Phù Quang, bên trong hẳn cũng có vài thứ tốt.”

Đinh Tam Thạch không nhịn được lại lặng lẽ rơi một giọt nước mắt cay đắng, vẫn là đồ nhi sống thoải mái phóng khoáng, chuyện giết người đoạt bảo vật, được hắn chính trực nói ra như vậy... thật là đạo đức bại hoại!

Đinh Tam Thạch cầm lấy chiếc vòng ngọc, quan sát một chút, nói: “Quả nhiên là bảo vật, chỉ đứng sau túi châu báu màu đỏ kia, hơn nữa nó cũng được coi là bảo vật lưu trữ cao cấp.”

Trong lòng Lâm Bắc Thần động một cái, nói: “Sư phụ, vật phẩm lưu trữ vật phân chia cấp bậc như thế nào?”

Nhìn thấy nghiệt đồ này cuối cùng cũng chủ động hỏi han, còn có chút dấu hiệu hiếu học, Đinh Tam Thạch rất an tâm.

“Ở Đông Đạo Chân Châu, các vật phẩm giả kim thuật thần bí khác nhau quả thực được phân cấp bậc. Cấp thấp nhất là vật phẩm bình thường, gọi là dụng cụ giả kim thuật, không nhất thiết phải có chức năng đặc biệt, chẳng qua là bền bỉ, sắc bén và dùng bền hơn so với vật phẩm giả kim bình thường, cao hơn nữa thì chia thành Bảo Khí, Huyền Khí, Linh Khí, Đạo Khí và Thần Khí. Mỗi một cấp lại chia thành hạ, trung, cao, cực, ngươi lấp túi này đỏ từ trên người Dư Vạn Lâu, chính là một món Bảo Khí cực phẩm, còn có thể gọi là cực phẩm bảo cụ, chức năng chính của nó là lưu trữ, nó cũng có thể được gọi là bảo cụ trữ vật.”

Đinh Tam Thạch giải thích cặn kẽ.

Lâm Bắc Thần như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Hóa ra là vậy...”

Hắn dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, lại hỏi: “Vậy Kiếm Đức trong tay ta cũng coi là Bảo Khí phải không?”

Đinh Tam Thạch nói: “Thanh kiếm khổng lồ của con chỉ có thể được coi là một vật phẩm giả kim cao cấp mà thôi, nhưng nó được chú khí sư Phạm Tổ Ngang gia trì bí thuật Phú Kiếm Danh, cho nên miễn cưỡng phá cách, nâng nó lên một cấp nho nhỏ, có thể được gọi là hạ phẩm Bảo Khí hoặc là hạ phẩm bảo cụ.”

Như vậy sao, có so sánh thì lập tức hiểu được.

Lâm Bắc Thần đột nhiên có một sự hiểu biết tương đối rõ ràng về các sản phẩm huyền văn luyện kim ở thế giới này.

“Vậy thì trên thế giới này thật sự tồn tại Thần Khí sao?” Hắn lại hỏi.

Có lẽ có thể tìm Kiếm Tuyết Vô Danh, tạo một món Thần Khí để chơi một chút? Tử Kim Chùy tu vi long trời lở đất thông thiên?

Đinh Tam Thạch khẳng định: “Có, nhưng chúng cực kỳ hiếm. Chúng thường là những thứ cấm kỵ trong các thần thoại và truyền thuyết, mỗi một món đều có sức mạnh phá hủy đất trời, thiết lập các vì sao. Người bình thường cầm trong tay Thần Khí, chỉ cần đủ sức mạnh là có thể sánh ngang thần linh, trong Đông Đạo Chân Châu, những đế quốc cấp cao, tông môn ẩn giấu thế lực có lẽ nắm giữ những vật này, nhưng đã lâu rồi không thấy xuất hiện.”

Hai mắt Lâm Bắc Thần sáng lên: “Thật sự có, vậy thì rất có giá trị sao?”

Hay tự tin một chút, đi tìm Kiếm Tuyết Vô Danh mua bán Thần Khí? Dẫu sao kinh doanh vũ khí vẫn có lợi nhuận cao nhất.