Hả?
Biểu cảm trên mặt Lâm Bắc Thần trong nháy mắt đọng lại, năm... năm ngàn tiền vàng? Con chó này để dành nhiều tiền như vậy sao?
Chuyện này từ khi nào? Lâm đại thiếu ngẩn ra, ta lại bị tài sản nghiền ép?
“Ngươi thật sự có năm ngàn tiền vàng?” Hắn nhìn chằm chằm Vương Trung, xác nhận một lần nữa.
Vương Trung nói: “Vâng, thiếu gia, lão nô ta cực khổ...”
“Câm miệng.”
Lâm Bắc Thần đột nhiên nổi giận, nói: “Ngươi cực khổ? Ngươi là đang hút máu ta thì đúng hơn, ta tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng ba tháng, chi phí tiêu xài trong ngoài nhà ngươi phụ trách, không cho phép có bất cứ lý do nào từ chối hoặc mượn cớ.”
Vương Trung ngẩn ra, không tin được nói: “Thiếu gia, người nghiêm túc đấy à?”
Lâm Bắc Thần có hơi chột dạ khi nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của lão quản gia, bản thân làm vậy có quá đáng không? Dù sao Vương Trung cũng là người của hắn, cướp tiền từ trong túi của nô, thật sự... quá vô vị.
“Tiêu chút tiền lại không nỡ rồi à? Thứ chó nhà ngươi, ta đã nhìn thấu tim, gan, phổi, thận của ngươi từ lâu rồi, ngươi vểnh cái mông lên là ta cũng biết được ngươi muốn ị cái phân gì rồi.” Lâm Bắc Thần đâm lao phải theo lao, nghiêm mặt chất vấn: “Không phải ngươi nói xem ta như con ruột à? Hừ, ta cũng không có cái dạng cha như ngươi...”
“Thiếu gia, người nghe ta giải thích.” Vương Trung buồn rầu nói: “Lão nô vốn dĩ muốn đưa năm ngàn tiền vàng này cho thiếu gia...”
Dù sao, ta vẫn còn mấy kho bạc nhỏ, trong đó là tiền quan tài với dưỡng lão, đại khái cũng gần mười ngàn tiền vàng, bỏ ra chút tiền ít ỏi này cũng chẳng đáng là bao. Vương Trung tự nghĩ.
Lâm Bắc Thần sững sờ trong giây lát. Không khí bỗng yên ắng.
Hắn vừa muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy Vương Trung cảm kích rơi nước mắt nói: “Không ngờ thiếu gia người lại không muốn nhận tiền của lão nô, ta biết, thiếu gia người là người thể diện, không muốn tiêu tiền của nô tài, nếu ta nhất định muốn dâng tiền thì cũng như đánh vào mặt thiếu gia người.”
Thật ra... không phải như vậy, Vương thúc thúc nghe ta giải thích, trong lòng Lâm Bắc Thần như phát điên.
Vương Trung vỗ ngực bảo đảm, khóe mắt rưng rưng, lớn tiếng nói: “Thiếu gia yên tâm, ba năm tới nô tài sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả chi tiêu trong nhà, ta đã quen với việc làm quản gia rồi, nên học cách kiếm tiền để san sẻ với thiếu gia người.”
Ách... được rồi. Hình như cũng chỉ có thể như vậy.
“Ừm, ngươi nói đúng, ta là một người muốn thể diện, ngươi có lòng như vậy rất tốt.” Lâm Bắc Thần có một loại cảm giác khó chịu muốn uống hết nước tắm, đành phải phối hợp diễn xuất, hậm hực gật đầu nói: “Vậy thì làm theo ý của ngươi đi.”
Vương Trung vội vàng lớn tiếng nói: “Ân đức của thiếu gia lòng tốt, lão nô không bao giờ quên...”
Lâm Bắc Thần xua tay nói: “Được rồi, được rồi, chuyện ánh mắt ta không muốn cùng thứ nhà ngươi so đo, nể tình ngươi trung thành đáng khen, không đi về trước, thiếu gia ta sẽ cho ngươi nhìn chút bảo bối của ta...”
“Cái này không được đâu.” Vương Trung vẻ mặt như phát điên nói: “Trước kia đã nhìn rồi, lúc thiếu gia còn nhỏ...”
Lâm Bắc Thần tâm vừa động, lấy ra miếng Xích Chu Quả khô queo từ Baidu Netdisk ra, bóc ra miếng nhỏ cỡ đầu móng tay, ném qua.
“Đây là loại chí bảo thần thảo mà thiếu gia ta trong lúc vô tình lấy được, có hiệu quả lắm, ban thưởng cho ngươi.” Hắn nói.
Vương Trung nhận lấy theo bản năng, nghiêm túc quan sát. Vài giây sau, ông ta nhìn thứ khô đỏ nhạt như máu khô này, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ là thứ rác rưởi mà thiếu gia nhặt được ở mương nước hôi thối để lừa người, nhưng trên mặt ông vẫn tràn đầy vui mừng nói: “Lão nô cảm ơn thiếu gia ban thưởng!”
Lâm Bắc Thần không để ý đến ông ta, vẫy tay nói: “Quang Tương, nào, ngươi cũng có phần.”
Quang Tương: “Cảm ơn thiếu gia.” Nó viết nguệch ngoạc bốn chữ này trên bảng.
Ừm, tiến bộ vượt bậc. Không những không mắc lỗi chính tả mà còn học được cách cầm bút.
Lâm Bắc Thần lại xé một miếng Xích Chu Quả khô bằng móng tay đưa cho Quang Tương.
“Ăn ở đây luôn đi, nếu không sẽ... mất đi dược tính.”
Hắn muốn nhìn một chút liệu trong quả khô này có hàm chứa năng lượng hay không, liệu nó có ảnh hưởng khó lường đến người tu luyện không. Hầu hết năng lượng tinh túy trong đó đã được hắn dùng hết khi thức tỉnh Huyền khí. Đại khái tỷ lệ tác dụng phụ chí mạng sẽ không có.
“Thiếu gia, người... cái này... có thể ăn được sao?” Vương Trung theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Chi chi!” Quang Tương không chờ được đến lúc được cổ vũ, ném miếng quả khô vào miệng ngay lập tức.
Mẹ kiếp! Lại bị con thú chết tiệt này đánh phủ đầu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thứ chuột chũi béo này đã thành công trong việc tranh giành tình cảm, công việc đại đội trưởng của ông cũng khó mà giữ được.
Vương Trung đành phải quyết tâm nuốt miếng trái cây khô này vào bụng.
Ngay lúc này...
“Chi?”
Tiếng kêu thảm thiết của Quang Tương truyền đến bên tai, chỉ thấy con chuột này ôm bụng, giống như lửa đốt phải mông, nhảy cẫng lên lao ra ngoài. Vương Trung hơi hồi hộp một chút, trong lòng chợt dấy lên một điềm báo chẳng lành.
Ngay sau đó, trong khoang bụng bùng ra một luồng nhiệt nóng rực, xông thẳng xuống dưới mông, như một trận lũ quét, căn bản không phải là thứ mà cúc hoa có thể chống lại được...
“A...” Vương Trung cũng hét lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Lâm Bắc Thần trầm ngâm, đau bụng cũng không tính là cái gì cả, nhiều loại thuốc đều có tác dụng phụ như thế này, chẳng qua là hiệu quả sau đó... làm cho người khác có chút mong chờ.
Sau một nén nhang, Vương Trung cùng Quang Tương mới trở lại phòng khách.
Lúc này Lâm Bắc Thần đã tắm xong, thay một bộ quần áo mới, đang nằm liệt trên ghế tựa, ăn đồ tráng miệng do Thiên Thiên đút, mắt hắn sáng lên khi thấy họ đi vào.