Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 574: Chủ tế Lâm Bắc Thần




Vì vậy, Lâm Bắc Thần thật sự là một đại lão chức thần? Tuy rằng Vân Mộng thần điện là thần điện cấp thấp trong hệ thống thần điện đế quốc, nhưng dù thế nào đi chăng nữa chủ tế vẫn là chủ tế, địa vị và đặc quyền cần có là điều không thể thiếu.

Thôi Minh Quỹ cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình.

A ... đau quá!

Không phải là một giấc mơ, là thật. Nhưng vấn đề đặt ra là, làm thế nào mà một công tử như Lâm Bắc Thần lại có thể trở thành chủ tế của thần điện? Điều này quá là kỳ dị.

Chẳng lẽ có được quyền hành lớn như vậy ngay lập tức chỉ vì có thân phận là Thần Quyến Giả? Thần điện xưa nay lựa chọn chủ tế phải vượt qua nhiều cuộc kiểm tra, ngay cả khi những người tu luyện sinh ra là thiên tài, tế tư đức cao vọng trọng, nếu tính tốc độ nhanh nhất có thể thăng cấp thì cũng phải mất mười năm. Sự thăng cấp của chức thần không chỉ được xác định bởi giá trị võ lực.

Sắc mặt của Ưng Vô Kỵ cũng thay đổi. Tại sao lại như vậy? Tên tiểu tạp chủng này lại là một đại lão chức thần. Bây giờ thật rắc rối.

“Sao? Bây giờ tin chưa?” Lâm Bắc Thần cười hì hì, nhét thẻ vào lại trong cổ áo, hành động này đã khiến đám người Thôi Minh Quỹ cùng Ưng Vô Kỵ cứng họng một lúc.

Đây chính là thẻ thần, một vật trân quý như vậy, mà tên Lâm Bắc Thần không bình thường lại dùng một sợi dây chuyền vàng để buộc nó đeo lên cổ…

Ngài đang nghiêm túc đấy à? Cái này có thật sự không phải là xích chó không?

“Vấn đề này…chuyện này… vẫn cần phải điều tra.” Ưng Vô Kỵ cắn răng nuốt xuống nhục nhã.

Lâm Bắc Thần cười nói: “Thật không? Vậy thì mau điều tra đi, Ưng thúc thúc có muốn cháu dạy thúc tiếp theo phải làm gì à?”

Ưng Vô Kỵ suýt nữa phun ra một ngụm máu.

“Đi.” Ông ta giận dữ quát một tiếng, dẫn theo mọi người nhanh chóng rút lui.

Mọi chuyện đã thay đổi, nếu tiếp tục vướng vào sẽ rơi vào thế bất lợi, không nhất thiết lúc nào cũng phải nổi điên với tên công tử này, tìm cách liên lạc với Lão Tiếu, sau khi thảo luận về chuyện này rồi nói sau.

Tới cũng vội mà đi cũng vội.

Lâm Bắc Thần cười toe toét, đi điều tra đi, cho dù có tra được đám người Dư Vạn Lâu cùng Thiên Ngoại Tà Ma không có quan hệ thì thế nào? Dù sao, tấm thẻ này cũng được chứng nhận chính thức rồi.

Có giấy phép đàng hoàng, không phải là hàng giả, hàng ba xu bày khắp đường, cho nên không cần phải lo lắng về hậu quả

Huống chi nếu không được thì nhanh chóng tiết kiệm một ít tiền, đến gặp người trung gian Kiếm Tuyết Vô Danh, mời Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đích thân ra tay, kèm theo một văn bản chính thức, phát hạ thần dụ, từ Thần giới nói ra một lời phá giải oan uổng, trực tiếp chém đầu đám người Dư Vạn Lâu.

Dù sao từ việc lần trước có thể thấy, Kiếm Chi Chủ Quân đại thần dường như nhận tiền nhiều hơn, mà đám cặn bã Dư Vạn Lâu này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhìn những lời nói và việc làm độc đoán tàn nhẫn của họ hôm nay, chắc chắn trước đó không biết bao nhiêu người vô tội đã bị chúng làm nhục, chết cũng đáng đời, coi như vì dân trừ hại.

Còn đối với đám người Hải An Vương, Tân Tân lãnh chúa, nếu thật sự vô tội thì đến lúc đó mời Kiếm Chi Chủ Quân nói một lời, tốt nhất không nên dính líu nhiều, chẳng qua là phát một cái thần dụ mà thôi, không cần đích thân ra tay, hẳn là không tốn quá nhiều tiền đúng không?

Trong lòng Lâm Bắc Thần không có chút gánh nặng nào, chỉ là hắn phát hiện ra một chuyện, sát tính hôm nay của bản thân có chút lớn, tâm so với trước kia có tàn nhẫn hơn.

Lúc đầu ở Bắc Hoang sơn tàn sát cả thành, tưởng chừng đẫm máu nhưng thực tế là vì cứu người, còn vì tự vệ, nhưng hôm nay sau khi giết Dư Vạn Lâu, sự việc đã thực sự được giải quyết, những thanh niên quý tộc khác đã cầu xin tha thứ nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái chết… mặc dù những người này đại khái cũng đáng chết, nhưng đổi lại là bản thân lúc trước, cùng lắm là phế bỏ tu vi của bọn họ, đánh cho một trận sau đó thả cho đi mà thôi.

“Ừm… ta nóng nảy hơn trước kia rồi.” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, trầm ngâm suy nghĩ.

Có lẽ điều này có liên quan đến thuộc tính hỏa diễm mới thức tỉnh? Dẫu sao thuộc tính hỏa vẫn luôn là biểu tượng của bạo lực và hủy diệt.

Thuộc tính sức mạnh trong cơ thể sẽ có một số ảnh hưởng đến tính cách của người tu luyện, đây là kết luận mà các bậc hiền nhân võ lâm đã chứng minh qua vô số ‘thí nghiệm khoa học’.

Hắn quyết định khi nào rảnh sẽ đi tìm Tần chủ tế để nghiên cứu cơ thể mình một chút, nói một cách chính xác, là nghiên cứu sức mạnh trong cơ thể.

Vù!

Tiếng xé gió vang lên, một bóng người vụt tới, là Đinh Tam Thạch trở lại.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía ông.

Đinh Tam Thạch gật đầu một cái, lời ít ý nhiều nói: “Xong xuôi.”

Lâm Bắc Thần duỗi người, nói: “Vậy thì đêm nay có thể ngủ ngon rồi.”

Thôi Minh Quỹ khóe miệng giật giật vài cái, đúng rồi, ngươi có thể ngủ ngon, nhưng không biết có bao nhiêu người, trong thời gian tới sợ rằng mình sẽ ngày ngày mất ngủ.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Thôi Minh Quỹ, cười toe toét nói: “Thiếu thành chủ, xin lỗi, ta đã làm gián đoạn bữa tiệc của ngươi tối nay, ngày khác sẽ nhận lỗi sau… chuyện tiếp theo, phiền ngươi xử lý một chút.”

Nói xong, lôi đám người Đinh Tam Thạch vội vàng rời đi.

Thôi Minh Quỹ ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng lại, không được, phải mất bao nhiêu tiền mới đền được mấy căn phòng bị đập nát ở Vạn Thắng lâu đây?

Theo bản năng hắn quay đầu lại, nhìn thấy ngay chưỡng quỹ của Vạn Thắng lâu, tuổi đã cao, giống như quỷ, lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi… ngươi nghe ta giải thích.” Thành chủ đại thiếu gia vẻ mặt đau khổ nói.

“Không cần nói nữa.” Đại chưỡng quỷ âm u nói: “Tất cả đều không cần nói… Bữa ăn cộng với chi phí sửa chữa và hư hỏng cơ sở vật chất, tổng cộng là một ngàn tiền vàng, Thôi thiếu gia ngài cà thẻ hay là trả tiền mặt?”