“Đại nhân!”
Một cao thủ của đoàn điều tra từ bên ngoài đi tới, trình lên một khối đá lưu ảnh nói: “Tiểu nhân đã ghi lại hầu hết những gì đã xảy ra trong gian phòng lúc đó, tình hình cụ thể, đại nhân nhìn là biết được ngay.” Vị cao thủ đoàn điều tra lớn tiếng nói.
Ai dô, thật là âm hiểm, lại chơi trò quay lén. Sắc mặt Lâm Bắc Thần thay đổi.
Ưng Vô Kỵ trước mặt mọi người, rót nguyên khí vào, tùy ý quét qua hình ảnh trong đó, thở dài một cái, nói: “Lâm hiền điệt, ngươi thật là cả gan làm bậy, chuyện hôm nay cho dù ta và cha ngươi là mấy đời thân nhau thì cũng không thể vì tình mà làm trái luật, đừng phản kháng, tự đeo gông cùm rồi cùng ta đi đến Sở Cảnh Vụ đi, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi hết mức có thể.”
“Hả?”
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải cùng thúc đi Sở Cảnh Vụ?”
Ưng Vô Kỵ nói: “Ngươi giết hại đám người Dư Vạn Lâu cùng Niếp Phù Quang...” Lâm Bắc Thần nói: “Nhưng ta tự vệ chính đáng.”
Ưng Vô Kỵ: “Tự vệ chính đáng?”
Lâm Bắc Thần nói: “Bọn họ muốn giết ta trước, ta mới giết bọn họ chứ.”
Ưng Vô Kỵ cạn lời: “Vậy ngươi cũng cần phải bị điều tra.”
Lâm Bắc Thần mặt vô tội và nói: “Nhưng ta cảm thấy không cần thiết.”
Ưng Vô Kỵ vẻ mặt không nói nên lời, vẫn tỏ ra hết sức kiên nhẫn nói: “Có cần hay không phải để pháp luật đế quốc giải thích, Lâm hiền điệt ngươi nói không được tính, hay là ngươi...”
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời: “Nhưng bọn họ đều là Thiên Ngoại Tà Ma mà.” Thôi Minh Quỹ biểu hiện đầu tiên là: “???” Sau đó cũng: “???”
Ta là cha của thần được không hả.
Lâm đại thiếu, ngươi thật sự dám nói bậy bạ, cái mũ Thiên Ngoại Tà Ma ụp xuống? Hắn sợ ngây người.
Thôi Minh Quỹ bây giờ đột nhiên cảm thấy, so với cách chụp nồi chụp mũ của Lâm Bắc Thần, đám người Dư Vạn Lâu cùng niếp Phù Quang cũng chỉ là những con thỏ ăn chay mà thôi.
Phải biết rằng cái nồi đen Thiên Ngoại Tà Ma mà chụp xuống thì đừng nói những công tử như Dư Vạn Lâu, ngay cả sau lưng họ là đám người thế lực như Hải An vương phủ, Tân Tân lãnh chúa thì cũng phải tè ra quần.
Vậy mà còn có thể chơi đùa vậy sao?
Thôi Minh Quỹ cảm thấy mình đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Nhưng vấn đề lại đến, Cho dù Lâm Bắc Thần là Thần Quyến Giả nhưng Thần Quyến Giả cũng không phải thần chân thân, chụp cho người khác cái nồi như vậy, đương nhiên cũng không thể dễ dàng mở miệng như thế được.
Ưng Vô Kỵ cũng nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy chỉ số IQ của mình bị Lâm Bắc Thần xúc phạm.
“Lâm hiền điệt, ngươi sai rồi, giết người còn muốn vu hãm người nhà của họ, mọi chuyện ta đều thấy trong đá lưu ảnh, cũng không có bằng chứng nào có thể giải thích được đám Tiểu vương gia cùng Niếp thiếu gia là Thiên Ngoại Tà Ma, ngươi là đang ngậm máu phun người đấy, hình phạt không thể giảm được đâu!” Ưng Vô Kỵ nói
Lâm Bắc Thần tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Lời nói của ta là bằng chứng.”
Trong lòng Ưng Vô Kỵ điên tiết, sắp không nhịn được nói: “Lâm hiền điệt, bổn sở trưởng không đùa với ngươi, ngươi đừng có giả điên giả ngu phản đối, nên hợp tác điều tra với ta đi.”
Lâm Bắc Thần cạn lời nói: “Ồ, Ưng thúc thúc, sao thúc không tin ta vậy, chẳng lẽ bởi vì lúc trước ta đến nhà thúc vô tình mắng tám đời tổ tông nhà thúc sao?”
Thôi Minh Quỹ: “???”
Nghe đi, đây là lời mà con người có thể nói sao? Có phải không?
Ưng Vô Kỵ cũng dần bùng nổ.
Lúc này, lại thấy Lâm Bắc Thần gãi đầu hoang mang, chợt vỗ trán một cái nói: “A, đúng rồi, hình như ta đã quên nói với các ngươi một chuyện...” Hắn móc ra một sợi dây chuyền nhỏ trên cổ ra, trên dây chuyền có treo một cây kiếm nhỏ, trông tinh tế và rạng rỡ, lấp lánh như ánh trăng ngưng tụ.
“Ta ngả bài.” Lâm Bắc Thần giống như bất lực, nói: “Ta không giả vờ nữa...”
Hắn đưa ra một cái thẻ, nói: “Nói cho các ngươi một bí mật lớn, thật ra thì ra không chỉ là Thần Quyến Giả, mà còn là một chiến binh đã được trải qua thử nghiệm kỹ càng của Kiếm Chi Chủ Quân, một trong những chủ tế thần điện Vân Mộng bổ nhiệm của Vọng Nguyệt đại chủ giáo, người mang nhiệm vụ bí mật âm thầm điều tra Thiên Ngoại Tà Ma.”
Trong căn phòng rách nát bỗng trở nên yên tĩnh, Thôi Minh Quỹ ngẩn ra, Ưng Vô Kỵ cũng... chết lặng. Mọi con mắt đều tập trung vào tấm thẻ hình cây kiếm nhỏ trên cổ Lâm Bắc Thần.
Thẻ có hai mặt, mặt trước là một bức tượng của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, mặt sau là một chữ ‘chủ’ đầy thần lực đang lưu chuyển. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thần bài mà chỉ có các nhân viên chức vụ thần cấp chủ tế thần điện mới có, bất kể là phẩm chất thần lực mờ ảo như mặt trăng, đều không có khả năng làm giả được, cũng không ai dám làm giả.
Cho nên... Lâm Bắc Thần thật sự là một đại lão cấp chủ té của thần điện ư?
Tình hình thay đổi ngay lập tức. Ở đế quốc Bắc Hải có một luật sắt.
Một người nhân viên chức vụ thần, cho dù hắn là quý tộc cao cấp, quan lớn ở biên cương hay võ đạo tông sư, nếu muốn chứng minh ai đó là Thiên Ngoại Tà Ma đều phải đưa được bằng chứng xác thực, nếu không, buộc tội vô cớ, một khi liên quan đến vu khống thì sẽ không thể gánh chịu nổi tội danh. Dẫu sao loại tố cáo này cũng có lực sát thương quá mạnh.
Trong hệ thống nhân viên chức vụ thần, Thần Quyến Giả cùng tế tư đều giống nhau, nhưng khi thăng lên cấp cao là chủ tế thì tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Nếu loại đại lão chức vụ thần này tố cáo thì không cần quá nhiều bằng chứng, một khi cáo buộc được đưa ra, cả thần điện và đế quốc đều phải nghiêm túc điều tra và xác minh cẩn thận, không được coi thường.
Cuối cùng cho dù kết quả kiểm tra được đưa ra, chứng minh rằng lời buộc tội không được xác lập, các đại lão cấp chủ tế tố cáo cũng không cần phải chịu quá nhiều trách nhiệm, vì điều này nhằm đảm bảo uy tín của các nhân viên cấp cao.
Hơn nữa, mỗi một đại lão cấp chủ tế đều là tín đồ trung thành nhất, được chọn lựa qua hàng ngàn người, trải qua nhiều cuộc đánh giá, bất kể là tu vi thần lực hay là người tu dưỡng, tiêu chuẩn đạo đức đều là người tốt nhất, có thể tín nhiệm, sẽ không bao giờ lợi dụng chức quyền của mình để buộc tội một cách tùy tiện.
XXX là Thiên Ngoại Tà Ma, cùng một câu, được thốt ra từ những đại lão chức vụ thần cấp chủ tế trở lên hay cùng người bình thường thốt ra... cho dù được thốt ra từ miệng của quý tộc cao cấp thì đều là hai loại khái niệm, hai ý nghĩa.