Rào rào!
Bên trong rơi ra không ít thứ đồ tốt, tiền vàng lóng lánh, ít nhất cũng có khoảng một ngàn.
Ngoài ra còn có một vài cuốn, trông không giống như sổ tay tu luyện, cuốn đầu tên Phiến Diễm Thuật, còn có một cuốn tên Tỏa Dương Trùng Thứ Đại Pháp, những cuốn khác không thấy rõ tên, nhưng trang trí rất tinh xảo, nhất là người phác họa trên trang bìa, trông rất sống động, khó coi...
“Thật sự không biết xấu hổ.” Lâm Bắc Thần khinh bỉ nói.
Sau đó, tải tất cả những cuốn sách này lên Baidu Netdisk, ngoài ra còn có một số thứ kỳ quái, hình dạng kỳ lạ trông khá dữ tợn.
Lâm Bắc Thần tiện tay nhặt lên, cẩn thận xem xét, vật liệu làm công cực kỳ tinh tế, hoa văn tinh xảo, còn có chút cơ quan nhỏ, chẳng hạn như một vật giống như cây gậy, khi ấn vào tay cầm một cái thì sẽ bật lên một đoạn, dao động ở tần số cao...
“Nhìn giống như một loại ám khí?” Nhưng chính xác thì nó có tác dụng gì? Lâm Bắc Thần nhất thời không thể nghiên cứu ra tác dụng, dứt khoát thu thập luôn, sau này sẽ từ từ nghiên cứu.
Thiến Thiến cùng Thiên Thiên trông thấy, khuôn mặt xinh đẹp của họ đỏ bừng, không kiềm được đồng loạt ô lên một tiếng.
Các nàng biết thứ đó.
Lúc ban đầu tiếp nhận huấn luyện, ma ma đã giải thích rất rõ ràng về cách sử dụng của những đồ dùng này, những đồ dùng này là bảo vật của rất nhiều quan lại quyền quý, cách sử dụng cụ thể của chúng thì không thể nói cho người ngoài biết được.
Ngoài những món ‘ám khí’ kỳ quái đó, Lâm Bắc Thần còn khám phá ra một số thẻ Huyền Tinh của ngân hàng tư nhân Thiên Kiếm cùng với vài trường kiếm có hình dáng không tầm thường.
Hắn thu hết tất cả, sau đó trong đống tro của nữ tử kiêu ngạo tìm được một chiếc vòng phỉ thúy, vẫn còn nguyên vẹn, trên đó được khắc Huyền Văn trận pháp phức tạp, rõ ràng cũng là bảo vật cất đồ, nhưng mà trận pháp phong cấm bảo vệ tương đối nguyên vẹn, nhất thời không mở ra được.
Lâm Bắc Thần cũng không lo lắng, cất chiếc vòng đi, còn có danh kiếm bị đánh bay của nữ tử kiêu ngạo nữa, nhìn cũng biết là bảo bối.
Lâm Bắc Thần không khách khí mà vui vẻ thu lại. những thanh niên quý tộc khác cũng không tuôn ra được thứ gì tốt, có lẽ trên người bọn họ cũng có bảo vật cất đồ, nhưng tiếc là đẳng cấp không đủ, bị hỏa diễm nuốt chửng, trực tiếp hóa thành tro rồi.
Đến nổi tiền vàng, thẻ Huyền Tinh gì đó đều không thể tồn tại dưới hỏa diễm màu đỏ cam.
“Haizz, sau này dùng lửa phải cẩn thận hơn mới được, nếu không tỷ lệ rơi đồ sẽ giảm, tổn thất rất lớn.” Lâm Bắc Thần thở dài tiếc nuối.
Điều này làm cho da đầu của Thôi Minh Quỹ đứng bên cạnh tê dại, giết người còn muốn đào tro cốt, cái này so với việc lột da tróc thịt còn ác hơn.
Hắn đột nhiên nghe thấy câu nói mà cha hắn nói trong thư phòng ngày trước... Tuyệt đối không được trêu chọc Lâm Bắc Thần!
Cha quả là có tầm nhìn xa, từ lâu đã nhìn ra tên quần là áo lượt này là một tên tàn nhẫn, chuyện mất trí gì cũng làm được, nhất định phải tránh xa.
“Ngươi đi đi.” Lâm Bắc Thần liếc nhìn Thôi Minh Quỹ, thản nhiên nói: “Mọi chuyện xảy ra hôm nay ngươi đều thấy cả rồi, một mình ta gánh vác, ngươi nên bẩm báo với thành chủ đại nhân thế nào thì cứ bẩm báo.”
Dù sao tên này cũng không giống đám người Dư Vạn Lâu, Niếp Phù Quang, hơn nữa vừa rồi lúc hai nữ tử chịu nhục hắn cũng cố gắng bảo vệ, coi như cũng còn chút lương tâm với nhân tính.
Lâm Bắc Thần không phải loại người hoàn toàn không nói trái phải, không định trở thành một tên đoàn diệt ACE.
Thôi Minh Quỹ nuốt nước bọt, chuẩn bị nói gì đó.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân trong ngoài Vạn Thắng lâu truyền tới. “Một mình gánh vác?”
Giọng nói mang theo vẻ tức giận vang lên từ bên ngoài gian phòng bể tan tành: “Cháu trai của ta, ngươi đã gây ra tai họa lớn như vậy, cả trời cũng đâm cho sụp rồi, sợ một mình ngươi thì không kham nổi.”
Nam tử trung niên cao lớn với chiếc mũi diều hâu mở cửa phòng bước vào.
Chính là Ưng Vô Kỵ của Sở Cảnh Vụ tỉnh, phía sau ông còn có mười mấy vị cao thủ Sở Cảnh Vụ.
Đồng thời, trên những con phố xung quanh Vạn Thắng lâu đều có tiếng bước chân dày đặc và rất có quy luật, tựa như cơn sóng ngầm đang nổi lên, mơ hồ có từng bóng người đang nhanh chóng tới gần Vạn Thắng lâu.
Các quan chức chính quyền, thị vệ, giáp sĩ của đoàn điều tra tỉnh như thủy triều mượn bóng đêm xuất hiện.
Vạn Thắng lâu đã bị bao vây.
Ưng Vô Kỵ bộ dạng vô cùng đau lòng.
Vẻ mặt âm trầm của ông ta liếc nhìn hình ảnh gian phòng lộn xộn, thật lâu mới thở dài: “Lâm hiền điệt của ta, ngươi đấy, thật sự quá bốc đồng, lại giết đám người tiểu vương gia, Niếp thiếu gia ở nơi này... ngươi... ày, ngươi làm ta có muốn bao che cho ngươi cũng không được.”
“Ồ, hóa ra là Ưng thúc thúc.”
Lâm Bắc Thần không nhanh không chậm lục soát lại tất cả đám tro cốt trên mặt đất, khi đã chắc chắn không bỏ sót cái gì mới chậm rãi đứng dậy, vô cùng nhiệt tình đến chào hỏi Ưng Vô Kỵ, cười hì hì nói: “Đã lâu không gặp, nhớ quá đi, thúc ăn cơm chưa?”
Ưng Vô Kỵ: “...” Lần trước ngươi đâu có nhiệt tình như thế.
Ông ta gật đầu nói: “Ta nhận được báo cáo từ Sở Cảnh Vụ nói Vạn Thắng lâu có một cuộc chiến dùng binh khí với quy mô lớn...”
Lâm Bắc Thần gật đầu liên tục nói: “Đúng thế đúng thế, nó không chỉ là một cuộc chiến vũ khí quy mô lớn, nó còn là một cuộc chiến vũ khí quy mô siêu lớn, ngay cả kiếm đạo tông sư cũng xuất hiện, đánh cho trời đất u ám, nhật nguyệt không sáng, máu chảy thành sông, núi thây biển máu... chỉ là, thật đáng tiếc, Ưng thúc thúc đến trễ rồi, hai kiếm đạo tông sư đã chạy mất, hình như bọn họ chạy về phía...”
Dưới cái nhìn của hơn chục con mắt, tên này trông rất nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, sau đó chỉ về một hướng ngược lại với hướng mà Đinh Tam Thạch đuổi theo Ngu lão, nói: “Bỏ chạy về phía đó, Ưng thúc mau dẫn người đuổi theo đi, trễ một chút là hai kiếm đạo tông sư chạy mất đấy... không cần cảm ơn ta, ai bảo ta là một thiếu niên ngoan và tuân thủ pháp luật chứ.”
Thôi Minh Quỹ trố mắt nghẹn họng, trên đời này còn có người vô sỉ như vậy sao? Ưng Vô Kỵ cũng cạn lời.
Lúc này...