“Dạ dạ...” Hiện tại Niếp Phù Quang đã bị dọa cho hồn bay phách tán, đâu còn dám lề mề nữa, hắn nằm sấp cầu xin hai mỹ nữ kia: “Tiên nữ, hai vị tiểu tiên nữ, ta sai rồi, ta không phải người, ta đáng chết, các ngươi tâm địa thiện lương, tha cho ta đi!”
Trước kia hắn luôn miệng nói muốn chơi đùa Thiến Thiến và Thiên Thiên, kết quả bây giờ bản thân lại là người bị chơi cho tàn phế.
Thiên Thiên và Thiến Thiến giờ đây cũng miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Hai người liếc nhìn Niếp Phù Quang bị đánh gãy xương sống nằm trên đất như một con chó thế kia, trong ánh mắt của hai mỹ nữ lộ ra sự chán ghét.
Sự nhục nhã và sợ hãi mà Niếp Phù Quang mang đến cho hai nàng đã in sâu trong tim họ.
Có thể tưởng tượng được nếu như hôm nay thiếu gia không đến kịp, vậy thì kết cục của cả hai sẽ thê thảm cỡ nào.
Thiến Thiến và Thiên Thiên nhất thời không biết nói gì cả.
“Được, các ngươi nói rất hay.” Lâm Bắc Thần hài lòng tán thưởng.
Thiến Thiến và Thiên Thiên: ???
Chúng ta nói cái gì?
Lâm Bắc Thần bắn ra một ngọn lửa vứt vào người Niếp Phù Quang, ngay lập tức ánh lửa bốc lên.
Thực lực của Niếp Phù Quang không bằng Dư Vạn Lâu, càng không có hộ thể, đương nhiên là chết rất nhanh, ngay cả kêu hắn cũng không kịp kêu, Lâm Bắc Thần gọn lẹ thiêu chết cái tên công tử ăn chơi trác táng tâm địa độc ác này thành tro bụi.
“Loại áo sắc lụa là sớm chết sớm siêu sinh, không đáng để tha thứ.” Lâm Bắc Thần hài lòng nói với Thiến Thiến và Thiên Thiên: “Vừa nãy mặc dù các ngươi không nói gì nhưng bổn thiếu gia đều nghe được tiếng nói nội tâm của hai ngươi.”
Hắn lại đi đến trước mặt Thành Thiên Thu đang giả chết, đá cho hắn một phát.
“Đừng giết ta...” Thành Thiên Thu hét lên bén nhọn.
Bùng!
Ánh lửa lấp lóe.
Lại có một đám tro bay bay trong không trung.
Thập nhất sát! Legendary!
Lâm Bắc Thần giống như nghe thấy âm thanh nhắc nhở của siêu thần giết chóc.
Kế đó hắn vô thức nhìn về phía Thôi Minh Quỹ. Có nên chơi một ván ACE không nhỉ?
Đúng lúc này, Thiến Thiến ở bên cạnh nói: “Thiếu gia, người nhìn xem, đó là gì?”
Nàng chỉ tay vào chỗ đống tro tàn màu đen mà để lại sau khi Dư Vạn Lâu bị thiêu chết.
Trong đống tro có một chùm huỳnh quang mờ nhạt, hơi lấp lóe lên, như ẩn như hiện.
Hả? Đây là...trang bị nổ?
Trong lòng Lâm Bắc Thần động một cái.
Hỏa diễm vô danh của bản than bùng nổ, đốt người chẳng khác gì đốt giấy, nhanh hơn cả lò thiêu, nếu ở nhiệt độ như vậy mà chưa thành tro thì nhất định là vật có giá trị.
Hắn lập tức đi tới, xới tro cốt lên, thấy bên dưới có một cái túi nhỏ màu đỏ nhạt. Hử? Trông giống như một túi kho báu?
Hắn cẩn thận quan sát, chất liệu của chiếc túi này thật đặc biệt, thoạt nhìn giống như gấm đỏ, nhưng sờ vào thấy mềm mại, mịn màng như da xử nữ, có độ mềm dẻo cực tốt, hắn kéo mạnh, có sự đàn hồi và chịu lực mạnh, có độ dẻo dai hơn hẳn so với vải da thông thường. Không biết nó được làm bằng vật liệu quý hiếm nào.
Lâm Bắc Thần thử mở ra, nhưng rất nhanh phát hiện ra không dễ mở lắm.
Miệng túi được buộc bằng một sợi dây vàng nhạt. Sợi dây này hoàn toàn không phải đồ của người phàm, màu vàng giống như vàng ròng, chất liệu của nó cứng hơn túi màu đỏ, cảm giác như kim loại. Nó sử dụng một phương pháp buộc đặc biệt để trói miệng túi lại, dây thừng này được làm từ mười sợi kim ty đan lại với nhau, trong mỗi sợi kim ty có thêm một trận pháp phong cấm, mười sợi kim ty là mười trận pháp.
Mười trận pháp được kết hợp nhuần nhuyễn, giống như một sơ đồ ghép phức tạp của các mạch điện song song và nối tiếp, buộc chặt miệng túi, nếu cố mở ra sẽ phá vỡ linh hồn của túi, những thứ được lưu trữ trong đó cũng sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Với tu vi bây giờ của Lâm Bắc Thần, ngay cả khi hắn đang nắm giữ được tiền đề của Huyền Văn trận pháp thì đoán chừng phải mất mấy ngày sử dụng công phu thủy ma mới có thể mài mất đi sợi dây... càng chưa nói đến việc hiểu biết của hắn về Huyền Văn trận pháp chỉ thuộc loại kiến thức mẫu giáo mà thôi.
Phát hiện này khiến Lâm Bắc Thần không kinh sợ mà còn rất thích thú, thiết lập càng nhiều trận pháp có nghĩa những thứ bên trong túi đồ này càng đáng tiền.
Dư Vạn Lâu là tiểu vương gia, tiền tài bảo bối trên người chắc chắn không thể thiếu.
Hắn tải chiếc túi này lên Baidu Netdisk, sau đó xoay người đi đào tro cốt của đám người Niếp Phù Quang. Đều là những người quý tộc, không giàu thì sang, nhất định cũng phải có chút ít trang bị tuôn ra.
Quả nhiên chỗ Niếp Phù Quang chết tìm thấy một cái túi nhỏ màu xanh lá cây tương tự, nhưng đẳng cấp khác xa với chiếc túi màu đỏ mà Dư Vạn Lâu đã tuôn ra, nó đã bị cháy thành màu đen, hầu như không giữ được nguyên vẹn.
Mà điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy buồn nôn chính là chiếc túi nhỏ màu xanh lá cây còn thêu một hình uyên ương nghịch nước.
Phi! Cái thằng chết tiệt không biết xấu hổ!
Lâm Bắc Thần nhặt nó lên nhìn một cái, phát hiện trận pháp phong ấn miệng túi đã bị hỏa diễm thiêu đốt.
Hắn mở túi ra, bên trong là không gian chứa đồ khoảng một mét khối.
Một tia vàng cam lóe lên, là tiền vàng.
Lâm Bắc Thần nhất thời mặt mày hớn hở, hắn xoay ngược miệng túi lắc lắc.