Sát khí phát tiết ra hết Lâm Bắc Thần mới thở dài một hơi.
Mà Thôi Minh Quỹ ở bên cạnh đã bị dọa đến ngây ngốc.
Hắn không hiểu, rốt cuộc Lâm Bắc Thần lấy đâu ra tự tin mà dám một phát giết nhiều người đến vậy.
Những người này không phải người ăn xin bên đường, cũng không phải người bình thường không có căn cơ thế lực.
Bọn họ là thanh niên quý tộc một đời của môn phiệt thế gia cấp tỉnh.
Vừa giàu vừa quý.
Bản lĩnh làm việc của bọn họ không đủ, nhưng năng lực làm việc xấu tuyệt đối không nhỏ.
Một lúc giết sạch cả đám, vậy thì tiếp đó Lâm Bắc Thần phải thu dọn cục diện như nào?
Hắn lại nghĩ đến lão cha nhà mình...
Chậc, một giọt nước mắt cay đắng.
Cho nên lần này lão cha trả đủ loại giá cuối cùng thành công đến Vân Mộng thành làm thành chủ rốt cuộc là thăng chức, hay nhảy vào hố lửa?
Vị Lăng thành chủ trước đó ở đây làm việc hơn hai mươi năm, bỗng dưng vỗ mông rời đi, chẳng lẽ là vì dự đoán được đồ tai họa Lâm Bắc Thần này, năng lực gây nghiệt quá mạnh, thật sự không che giấu nổi, thế nên kìm nén nước mắt rời đi?
Nhưng dù trong lòng sợ hãi cơ nào thì hiện tại Thôi Minh Quỹ cũng không dám nói gì.
Đôi nam nữ quý tộc đỉnh cấp Dư Vạn Lâu, Mạnh Tĩnh đều bị Lâm Bắc Thần chém giết như thái rau nướng đậu phụ thế kia, huống chi là hắn?
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Lâm Bắc Thần liếc nhìn Đinh Tam Thạch, trái tim cuối cùng cũng hạ xuống, sợ hãi một hồi nói: “Người mà tới chậm tý nữa chắc là đệ tử bị người ta giết chết rồi.”
Đinh Tam Thạch vô cùng cạn lời nói: “Ai biết tiểu tử con lại dây đến cái phiền phức lớn như thế, ta cảm ứng được gần Dư Vạn Lâu có lực lượng của kiếm đạo tông sư nên mới đến hóng chuyện tý, kết quả vừa nhìn liền giật mình, thế mà lại là con trêu chọc phiền phức...”
“Ấy?” Lâm Bắc Thần bất ngờ nói: “Chứ không phải Vương Trung đi mời người ra trận sao?”
Đinh Tam Thạch nói: “Trước giờ đâu gặp quản gia Vương.”
What the fuck?
Lâm Bắc Thần đen mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vương Trung ngay cả đồ chó cũng không bằng, không phải đã hiểu được ánh mắt của ta hả?
Sao lại không đi tìm sư phụ chứ? Vậy ánh mắt khẳng định mà ông ta dành cho hắn là có ý gì?
“Tiểu tử con cũng đâu có gương mặt trông cợt nhả, sao suốt ngày có thể gây ra phiền phức lớn như thế?” Đinh Tam Thạch cũng rất sa mạc lời, đồ đệ của ông ta ưu điểm và khuyết điểm đều lộ rõ, nhưng mà cái bản lĩnh gây sự thì chắc là số một thiên hạ.
Lâm Bắc Thần vô cùng rầu rĩ thở dài nói: “Ây, có thể là do ta lớn lên đẹp trai quá.”
Đinh Tam Thạch: “...”
Một bên khác.
Lão Ngu vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Hắn không ngờ bản thân mình xuất chiến đến cuối cùng vẫn không thể cứu được tiểu vương gia.
Sau này rắc rối lớn rồi.
Dưới sự giận dữ của Hải An Vương bản thân khó mà trốn được trách nhiệm.
Phải làm sao đây?
Lúc trong lòng lão Ngu nhiều lần cân nhắc, Lâm Bắc Thần đã nhìn chằm chằm hắn.
“Sư phụ, mặt hàng này người có thể giải quyết được không?” Lâm Bắc Thần liếc nhìn lão Ngu, hỏi lại.
Đinh Tam Thạch: “Giết à?” Lâm Bắc Thần gật đầu.
Sau khi lão Ngu hiện thân vốn có thể trực tiếp dẫn Dư Vạn Lâu rời khỏi, kết quả hắn lại xông vào phòng riêng rõ ràng mục đích đến là báo thù, còn không hỏi đầu đuôi câu chuyện, không muốn hiểu rõ nguyên nhân sự việc, trực tiếp chụp cho cái mũ sát tinh, tùy tiện tìm cớ muốn giết ba người Thiên Thiên, Thiến Thiến và mình.
Ông già này tuyệt đối không phải thứ đồ gì tốt.
Hiện tại nhìn sự dữ tợn lóe trong mắt hắn, rõ ràng cũng đang tính
toán độc kế gì đó.
Một kiếm đạo tông sư khi chiến đấu trực diện thì lực phá hoại rất lớn.
Nếu như hắn trốn trong tối tính kế thì càng khó mà phòng bị. Cho dù có hàng ngàn đạo lý phòng trộm cũng không bằng chém
giết tận lực.
“Được.” Đinh Tam Thạch gật đầu: “Có hơi tốn công thôi, chắc phải cần ba chiêu.”
Đồ nhi có thể nghĩ được đến đây, lão giang hồ như ông ta sao lại
không nghĩ ra được, ông ta nhanh chóng đồng ý. Ba chiêu?
Sư phụ nổ hơi mạnh rồi đấy.
Lâm Bắc Thần: ...
“Sư đồ các ngươi đúng là mất hết lý chí... lão phu nhất định sẽ nhớ ngày hôm nay.”
Lão Ngu vừa nhìn thấy tình hình không đúng lập tức hành động, thân mình hắn đụng về phía sau: “Cứ chờ đấy, Hải An Vương sẽ không tha cho đôi sư đồ chó nhà các ngươi.”
Rầm!
Lực lượng của kiếm đạo tông sư mạnh mẽ vô cùng, trong tiếng gào thét của kiếm khí chém nát kết giới và phần sau của gian phòng.
Lão Ngu xuyên qua cái động, chạy trốn trong màn đêm.
Thân hình Đinh Tam Thạch khẽ động, đuổi theo hắn ta.
Chiến lực và lực phá hoại của kiếm đạo tông sư rất lớn, nếu như chiến đấu ở đây chỉ sợ sẽ phá nát Vạn Thắng Lâu.
Còn sẽ hấp dẫn những người khác.
Đinh Tam Thạch cố ý thả cho lão Ngu chạy trốn đến địa phương hẻo lánh rồi sẽ ra tay chém giết.
Căn phòng số một bị phá vỡ lại trở nên yên tĩnh.
“Được rồi, đừng giả chết nữa.” Lâm Bắc Thần đá vào Niếp Phù
Quang nằm dài trên đất.
“A, đừng giết ta, đừng giết ta...”
Xương chân Niếp Phù Quang đã gãy hết, đau đến nỗi không muốn sống làm gì, vốn còn đang cắn răng giả chết nhưng nếu đã bị nhìn ra thì hắn liền kêu lên, mặc kệ đau đớn nằm sấp trên mặt đất, nước mũi nước mắt tèm lem xin tha mạng.
Sớm biết vậy cho dù đánh chết hắn cũng tuyệt đối không đến Vân Mộng thành này săn thú.
“Qua đây, xin lỗi Thiến Thiến và Thiên Thiên.” Lâm Bắc Thần nói.