Trong mắt lão Ngu lóe lên sát cơ, đương lúc chuẩn bị ra tay thì...
“Chờ đã.” Lâm Bắc Thần đột nhiên mở miệng.
Động tác của lão Ngu hơi cứng lại, hắn cười lạnh nói: “Ngươi còn có lời trăn trối gì?”
Lâm Bắc Thần lại ngửa mặt lên trời cười ta: “Họ Lâm kia, sợ rồi à? Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng, coi như dập đầu đến vỡ óc ta cũng sẽ không tha cho ngươi... Lão Ngu, khỏi cần giết hắn, ta muốn hắn sống!”
Lúc hắn nói ra lời này, sự thù hắn và oán độc trong giọng nói khiến cho nữ tử cao ngạo cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Có thể tưởng tượng được nếu như Lâm Bắc Thần sống sót rơi vào tay Dư Vạn Lâu, vậy sẽ thê thảm cơ nào.
Thiên Thiên và Thiến Thiến nghe vậy gương mặt xinh đẹp cũng tái đi.
Lâm Bắc Thần nở nụ cười: “Ta có dập nát óc hay không ta không biết, nhưng mà ngươi...”
Nói đến đây, hắn giơ tay lên. Tách.
Cũng búng tay như ai kia.
“Nhưng mà ngươi chết chắc rồi.” Nụ cười lạnh trên gương mặt Lâm Bắc Thần đông cứng lại, hóa thành sát ý âm u bén nhọn không thèm che giấu.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng căng thẳng. Trong lòng Dư Vạn Lâu lộp bộp.
Nhưng lúc cẩn thận phản ứng lại thì không có điều gì khác thường cả.
Lão Ngu cười lạnh nói: “Cố tỏ vẻ bí ẩn ư, lão phu...”
Hắn còn chưa nói xong.
Ào ào!
Một chùm lửa sắc cam thoát ra từ trong cơ thể Dư Vạn Lâu.
Cảnh tượng này không có dấu hiệu báo trước, vậy lên khi chính bản thân Dư Vạn Lâu nhìn thấy ánh lửa lóe lên trước mắt mới phản ứng lại, hắn ngây ngốc cúi đầu nhìn thấy vậy mà lại trông thấy ngọn lửa đã tràn đến hai tay, hai hai, trước bụng, hai chân của mình...
Sau đó lan đến toàn bộ cơ thể. Ánh lửa bập bùng.
Giờ đây, một loại đau đớn kịch luyện mà ngôn ngữ khó hình dung mới truyền ra.
“Ta... không!” Trong đầu Dư Vạn Lâu vô thức hiện lên cảnh tượng sau khi mấy thanh niên quý tộc trước đó bị Lâm Bắc Thần dùng lực lượng của hỏa diễm tập sát, nháy mắt biến thành tro, nỗi sợ hãi mãnh liệt ập tới như nước lũ bao phủ hắn.
Hắn lập tức phát ra tiếng gào thê thương tuyệt vọng.
Hắn hoảng loạn vận dụng tất cả lực lượng Chân Long Tử Viêm còn
sót lại trong cơ thể để đối kháng.
Nhưng đây cũng chỉ là việc làm chậm lại quá trình hắn bị thiêu đốt
thành tro mà thôi.
Ngược lại khiến cho quá trình ngọn lửa thiêu đốt cơ thể bị kéo dài thêm.
Đau đớn giống như linh hồn bị ngọn lửa của địa ngục thiêu cháy, vị tiểu vương gia kia gào thét lên mấy tiếng, giọng nói trở nên khàn đặc, cả người cuộn tròn té ngã.
“Lão Ngu... cứu... cứu ta.” Hắn chìa tay bắt lấy lão Ngu. Thế mà lão Ngu lại lùi về sau như rắn rết.
“Hoàng Đạo Long Viêm?” Vị lão giả cường tráng đó phát ra tiếng gầm hoảng hốt.
Có thể khiến cho một vị kiếm đạo tông sư hoảng hốt như thế, cũng thấy được top 1 trong tam đại kỳ hỏa kinh khủng cỡ nào.
Lâm Bắc Thần không chắc chắn thuộc tính hỏa của mình có phải là Hoàng Đạo Long Viêm hay không.
Nhưng mặc kệ là lửa đen hay trắng, có thể thiêu chết kẻ địch thì chính là lửa tốt.
“A, A... đau quá.” Dư Vạn Lâu suy yếu lăn vòng trên đất giãy dụa.
Bỗng dưng hắn bật dậy, sau đó trực tiếp quỳ xuống với Lâm Bắc Thần, gào thét nói: “Ta sai rồi, đừng giết ta... ta... ta vẫn chưa muốn chết... ta còn trẻ mà... ta là tiểu vương gia.” Hắn dập đầu bình bịch.
Trong ngọn lửa đang cháy bập bùng kia, dường như hắn dập bể luôn cả đầu óc của mình.
Lâm Bắc Thần mặt không cảm xúc.
“Lời nói trước đó ta tặng lại cho ngươi. Cho dù ngươi có dập dầu đến vỡ óc ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi... hôm nay ta phải giết ngươi.” Lâm Bắc Thần nói từng câu từng chữ.
Cả người Dư Vạn Lâu đã hoàn toàn bị ngọn lửa che lấp.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía lão Ngu: “Cứu... cứu... cứu với.”
Lão Ngu biến sắc, trong lòng khẽ động, hắn trực tiếp xông về phía Lâm Bắc Thần với tốc độ cực nhanh như ánh sáng: “Tiểu tạp chủng, nhanh dừng tay, bằng không lão phu sẽ giết chết ngươi!”
Hắn muốn vây Ngụy cứu Triệu.
Lâm Bắc Thần thở dài trong lòng, đang tính hành động thêm một
lần nữa.
Đúng lúc này...
Bộp!
Một đạo kiếm quang bắn ra từ trong màn đêm.
Cũng giống như lúc trước lão Ngu ra tay giải cứu Dư Vạn Lâu, đạo kiếm quang này nhìn như rất xa nhưng chớp mắt đã tới, ẩn chứa lực lượng chém giết đáng sợ, đâm thẳng vào vị trí giữa lưng lão Ngu.
Mà chính là lúc này lão Ngu cũng chấn động tinh thần.
Hắn không quan tâm đến Lâm Bắc Thần nữa, mà cố gắng xoay người giơ tay rút kiếm ra vung mạnh.
Đinh!
Một tiếng kiếm nhẹ vang lên.
Có điều thân hình lão Ngu lại như trúng lôi điện, mãnh liệt bắn ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó...
“Ai dám động vào đồ đệ của ta?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Đám người trong phòng chỉ thấy đôi mắt hoa lên.
Một lão giả mặc áo bào trắng bỗng dưng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Thần.
Người này chính là Đinh Tam Thạch.
Mà cũng vào lúc này, một tiếng kêu kéo dài tràn ngập sự hận thù và bén nhọn chậm rãi vẽ lên dấu chấm hết.
Lực lượng của Chân Long Tử Viêm cuối cùng cũng không thể địch lại ngọn lửa sắc cam.
Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu thăng cấp tan rã, đổ rạp xuống đất, hơi
thở hoàn toàn đứt đoạn.
Sau đó một trận gió thổi đến, thổi bay tro bụi.
Vị đích tôn mà Hải An Vương yêu thương nhất giờ đây đã biến mất khỏi trần gian.
Ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Sư phụ, giúp ta chặn đồ chó này lại.” Lâm Bắc Thần lớn tiếng hét lên.
Đinh Tam Thạch gật đầu, quay lại nhìn về phía lão Ngu.
Người kia nháy mắt bị sát khí đáng sợ bao phủ khóa chặt lại, cơ thể
không dám nhúc nhích.
Mà Lâm Bắc Thần lại bùng nổ khó kiềm, trực tiếng vung nắm đấm đánh chết mấy thanh niên quý tộc còn sót lại ở bên cạnh, hiện trường hóa thành ngọn lửa tro bay.
“Không không, đừng giết ta...” Nữ tử cao ngạo sợ hãi vô cùng lùi lại, đau đớn xin tha.
“Tâm địa rắn rết, ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, chết đi.” Ánh mắt Lâm Bắc Thần lạnh băng, sát khí hừng hực, động tác không chút dừng lại, tiếp tục vung nắm đấm ra.
Ngọn lửa màu cam phun trào.
“A...” Nữ tử cao ngạo giơ kiếm lên chắn, nhưng lại trực tiếp bị một quyền này đánh bay, trường kiếm rời tay, cánh tay kêu răng rắc, người ở giữa không trung, ánh lửa chợt lóe biến nàng thành một đống tro bụi.
Khóe miệng Đinh Tam Thành co rút.
Đồ nhi của mình đúng là sát tâm nặng mà.