Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 562: Thật sự giết người?




“Thôi xong.” Thôi Minh Quỹ liếc nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô

cùng chấn động.

Thật sự muốn ầm ĩ ra mạng người à?

Tên Lâm Bắc Thần này đúng là điên rồi.

“Dừng tay, mọi người bình tĩnh lại, nghe ta nói...” Hắn lớn tiếng nói.

Vẫn còn muốn giảng hòa mà.

“Nghe cái beep, cút!” Lâm Bắc Thần hoàn toàn không nể mặt Thôi Minh Quỹ.

Sàn nhà khẽ rung lên, đôi nhân Lâm Bắc Thần dùng lực nhảy lên không trung, một quyền nện thẳng vào tiểu vương gia Dư Vạn Lâu đang lười biếng nghiêng người dựa trên ghế kia.

Ầm!

Quyền khí như bạo long.

Chưởng ấn nửa trong suốt đánh ra một lực xung kích mà mắt thường có thể nhìn thấy, nó đè ép không khí, giống như một khẩu súng lớn bắn ra hơn mười mét, uy thế kinh người.

“Tiểu vương gia, cẩn thận.” Niếp Phù Quang lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà bản thân hắn lại vội vàng tránh sang bên cạnh.

Nữ tử cao ngạo giơ tay, bàn tay ngọc ngà đặt lên chuôi kiếm treo trên eo.

Đúng lúc này, Dư Vạn Lâu bỗng dưng mỉm cười.

Hắn lười biếng giơ tay nhìn như chậm mà cực kỳ nhanh, ngón giữa tay phải gập lại sau đó gẩy một cái, một tia huyền quang màu tím nhạt chợt lóe lên đầu ngón tay.

Rầm!

Một tiếng vang nhẹ vang lên.

Sức mạnh cách không của một quyền kinh khủng kia bị lực ngón tay màu tím nhạt của Dư Vạn Lâu nhẹ nhàng phá giải, lực lượng còn dư lại không hết, cách không tập kích về hướng Lâm Bắc Thần.

“Tài cán nhỏ mọn.” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

Ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn một con chó ghê tởm rơi vào trong cạm bẫy.

Con chó sợ hãi cho dù điên cuồng cũng chỉ cắn vài người mà thôi. Nhưng chó thì vẫn là chó, có thể thật sự điên cuồng được mấy giờ? Đến cuối cùng không phải bị đánh gãy chân và xương sống sao. Hửm?

Lâm Bắc Thần bị lực ngón tay này làm cho bắn ra phía sau. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc.

Không ngờ tên tạp chủng tóc xõa nhìn như cậy thế hiếp người kia thực lực lại cao hơn nhiều so với tưởng tượng của bản thân.

“Đây chính là Thần Quyến Giả ư? Cũng chỉ thế mà thôi.” Dư Vạn Lâu hờ hững nói.

Trên gương mặt hắn lộ ra chút thất vọng không hề che giấu.

“Vốn còn tưởng rằng người có thể tranh được top 1 trong Thiên Kiêu Tranh Bá, hơn nữa còn được xét cấp bậc thiên kiêu tại tầng lớp học viện Sơ Cấp tỉnh Phong Ngữ, tiến vào trong top 20, có thể có chỗ tài giỏi gì đây, kết quả là... ha ha, khiến ta thất vọng quá đi, nếu như chỉ có vậy thì ngay cả tư cách giao thủ với ta cũng không có... bắt hắn.”

Dư Vạn Lâu dùng một cái khăn gấm trắng như tuyết lau tay, giống như đã mất đi hứng thú.

Trước khi tới Vân Mộng thành, hắn đã tìm hiểu về nội bộ đánh giá trong Thiên Kiêu Tranh Bá tại tỉnh, trong đó Lâm Bắc Thần xếp hạng thứ 17 của học viện Sơ Cấp toàn tỉnh, một thiên kiêu ở Vân Mộng thành nhỏ nhoi có thể đi đến bước này đã rất kinh người rồi.”

Chỉ là thiên hạ thiên tài nhiều như thế, một tỉnh thứ mười bảy trong học viện Sơ Cấp, người trẻ tuổi của toàn tỉnh có thể coi là cái gì?

Một thanh niên mặc áo trắng ở bên cạnh hơn mỉm cười, bàn tay đặt lên chuôi kiếm: “Tiểu vương gia, ta sẽ bắt hắn cho ngài, muốn chết hay là sống đây?”

“Xem rồi làm.” Dư Vạn Lâu nói.

Khóe miệng thanh niên áo trắng chợt hiện tia sát khí, hắn cười lạnh nói: “Vậy thì đến phá hủy thôi.” Keng!

Trường kiếm ra khỏi chuôi.

Chân trái hắn dậm mạnh một phát, thân hình hóa thành một đạo tàn nhanh chóng ép về phía Lâm Bắc Thần, trường kiếm trong tay bùng nổ tia sáng như hư không sinh ra chớp điện, một tia ngân mang rực rỡ đâm vào mắt người.

Kiếm pháp hay!

Trong lòng tất cả mọi người đều nhảy ra ba chữ này.

Thân pháp kiếm thuật của thanh niên áo trắng kia tuyệt đối không qua loa.

Sao với hai thanh niên trước đó ra tay thì còn cao hơn nhiều bậc.

“Đồ chó... để ông đây đưa ngươi đi chết.” Lâm Bắc Thần cười lạnh.

Hắn trực tiếp tải xuống kiếm đức trên Baidu Netdisk, còn không ngừng thôi động Huyền khí hỏa diễm, chiêu đầu tiên chính là Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên, kế đó trực tiếp nghênh đón!

Keng keng keng!

Ba tiếng kiếm va chạm vang lên.

Ánh lửa bắn tung tóe, sao trời vỡ vụn.

Phập!

Máu tươi bắn ra.

Hai mảnh thân tàn đỏ sẫm trực tiếp đụng vào hai bên trái phải. Mùi máu tươi tanh nồng gay mũi tràn ngập khắp căn phòng.

Chỉ thấy thanh niên áo trắng trong lúc hợp lại thì bị kiếm khí vô tận của Lâm Bắc Thần thẳng tay bổ từ giữa ra kéo theo cả người lẫn kiếm.

Kiếm thì đứt đoạn.

Người thành người chết.

Áo trắng vốn tinh khôi giờ đây cũng nhiễm màu đỏ tươi.

“Chí Văn học đệ!”

“A, giết người rồi.”

“Đúng là gan chó mà.”

Trong lòng lập tức vang lên tiếng kêu la chói tai.

Vốn bọn họ còn rất bình tĩnh, cho dù nhìn thấy ba người bị Lâm Bắc Thần chém đứt tay cũng không quá để ý, thì bây giờ bọn họ thật sự bị dọa sợ.

Máu tươi chảy lênh láng trên đất.

Hai cỗ thi thể của thiếu niên áo trắng Chu Chí Văn ngã trong vũng

máu.

Thôi Minh Quỹ chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm.

Thật sự đã giết người.

Bầu trời sụp đổ rồi.

“Bạn học Lâm, ngươi...” Thôi Minh Quỹ còn muốn nói gì đó. Lại thấy Lâm Bắc Thần đã tiếp tục ra tay.

Hắn kéo Đức Kiếm đã nhiễm máu như kéo tấm ván cửa tốc độ nhanh như lốc xoáy vung lên, liên tiếp mấy kiếm xuất ra chém chết một nam tử trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng, cùng với hai người đang hôn mê kia ...

Thôi Minh Quỹ nháy mắt sụp đổ.

Chuyện này...

Thật sự giết người à.

Trong chớp máy, bốn thành viên của binh đoàn quý tộc bị chém thành thi thể.

Thôi toang. Toang thật rồi.

Trong đầu Thôi Minh Quỹ một vùng trắng xóa, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.