“Lâm Bắc Thần?” Thôi Minh Quỹ vừa nhìn đã vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi đến đây?”
Hắn sắp ngỏm ra đây rồi.
Là ai để lộ tin tức khiến tên này tìm được đến cửa thế.
Chỉ dựa vào tính nết của hỗn thế ma vương này, xem ra chuyện đêm nay chỉ sợ bản thân muốn cứu vãn cũng hết đường mà làm.
“Ha ha, là bổn vương cho người đến tìm hắn đấy.” Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu mỉm cười nói, dáng vẻ như đã chờ đợi rất lâu.
“Cái gì?” Trong lòng Thôi Minh Quỹ hãi hùng, nhanh chóng hiểu ra tất cả.
Đây hoàn toàn là một cái bẫy.
Cái bẫy thiết kế dành cho Lâm Bắc Thần.
Uổng công hắn còn tưởng rằng chỉ là một buổi yến tiệc tiếp đón bình thường.
Địa chủ là hắn đây lại bị vùi lấp trong đó. “Thiếu gia.”
“Thiếu gia... không, ngươi nhanh đi đi.”
Hai nữ tử Thiên Thiên và Thiến Thiến nhìn thấy Lâm Bắc Thần xông vào đầu tiên là vui mừng, sau đó phản ứng lại nước mắt chảy ra không ngớt, bọn họ đẩy Lâm Bắc Thần ra ngoài cửa bảo hắn nhanh chạy đi, sợ rằng hắn thật sự bị cuốn vào trong đó.
“Đẩy cái gì mà đẩy?” Gương mặt Lâm Bắc Thần xanh lè xanh lét.
“Có gì mà phải sợ hả? Theo ta lâu như vậy một chút tiến bộ cũng không có... Kiêu ngạo ngang ngược không nói lý, báo đạo tàn nhẫn vô sỉ, các ngươi tự nói mà, ưu điểm của ta nhiều như thế mà các ngươi chẳng học được tý gì, thật sự là làm mất mặt ta, sao có thể xứng làm... nữ nhân bên cạnh ta chứ?”
Hai nữ tử nghe vậy lập tức ngây ngốc.
Lâm Bắc Thần thấy thế càng thêm tức giận.
Bại gia tử não tàn hét lên: “Ngơ cái gì hả? Đứng sang một bên, xem thiếu gia làm sao thu thập đám cặn bã này đâu, trước giờ chỉ có Lâm Bắc Thần ta bắt nạt người khác, chứ không có người khác bắt nạt được ta.”
Đúng lúc này...
“Công tử, ta không giữ được hắn, ta...” Người dẫn đường Thành Thiên Thu thở hổn hển chạy tới.
Hắn từ cửa xông vào, sau đó nhanh chóng tạ tội với tiểu vương gia Dư Vạn Lâu, đồng thời một chưởng trực tiếp vỗ vào lưng Lâm Bắc Thần, ý định muốn bắt cái tên tiểu tử không biết tốt xấu này chuộc tội đã rồi nói tiếp.
Nhưng Lâm Bắc Thần không thèm quay đầu đã trở tay bắt được cánh tay hắn.
“Ngươi...” Thành Thiên Thu vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ phản ứng của tên ăn chơi trác táng trong tin đồn lại
nhanh như vậy, sức mạnh cũng rất lớn.
“Chết hết đi cho ông.” Lâm Bắc Thần không chờ Thành Thiên Thu phản ứng liền dùng lực trực tiếp hất hắn như ném một quả bóng, còn ném Thành Thiên Thu sống sờ sờ ra kia vào đám người đang ngồi trên bàn ăn.
Cùng lúc đó, cả người hắn giống như con hổ điên, lao sang bên kia.
Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu mỉm cười thản nhiên: “Bắt hắn lại.”
“Để ta.” Một thanh niên trẻ tuổi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn hét lên kế đó ra tay đầu tiên, bỗng dưng nhảy lên với thân pháp cực kỳ cao minh, đánh ra một chưởng ở giữa không trung, chưởng ấn kình khí màu vàng như cái búa đập về phía Lâm Bắc Thần.
“Chán sống à!” Lâm Bắc Thần đấm ra một phát. Ầm!
Âm thanh quyền va nhau vang lên.
“Á... Hự!” Thanh niên trẻ biến sắc, đột nhiên hét lên thảm thiết. Bóng dáng hắn dừng lại giữa không trung.
Rắc rắc.
Tiếng sương cốt vỡ nát vang lên, sau đó chỉ thấy cánh tay của thanh niên kia lập tức cong lại thành một góc vuông hãi hùng, xương cốt màu trắng đâm thủng cánh tay máu chảy ra, hơn nữa còn giống bao tải rách ngã về phía sau.
“Á... cánh tay của ta, tay của ta...!” Thanh niên trẻ kia nằm rạp bên cạnh bàn, hắn liếc nhìn cánh tay đã bị gãy xương cốt, vẻ mặt kinh hoảng còn phát ra tiếng thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Lâm Bắc Thần thu quyền lại, hắn cũng hơi ngơ ngác.
Lực lượng cơ thể của mình hình như trở nên mạnh hơn thì phải.
Trước đây hắn chưa từng chú ý tới.
Tế phẩm lúc này so với lúc chưa thức tỉnh Huyền khí thuộc tính hỏa diễm còn mạnh hơn gấp đôi.
Thanh niên vừa ra tay có tu vi chắc tầm cảnh giới võ sư cấp bốn, so với Tào Phá Thiên còn mạnh hơn chút ít, thế mà hắn lại bị một quyền chưa thôi động Huyền khí của mình trực tiếp đánh gãy tay.
Bản thân trở nên mạnh hơn từ khi nào vậy? Gần đây hình như mình đâu có treo máy nhỉ? Ngay cả BMG cũng chưa mở.
Chuyện gì vậy trời?
Chẳng lẽ có liên quan đến thuộc tính của Huyền khí?
Trong lòng hắn nghĩ thế nhưng vẫn không dừng lại, một cỗ sát khí
tiếp tục áp sát vào trong chính đường. Tối nay phải chơi tới bến mới được. Làm lớn chuyện luôn.
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu vương gia Dư Vạn Lâu vẻ mặt bình tĩnh, hắn liếc nhìn thanh niên bị gãy tay, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng.”
“Để ta.”
“Đánh gãy chân hắn.” Có người hét lớn.
Hai người trẻ tuổi ngồi trên ghế bỗng dưng đứng dậy, cả hai đồng loạt ra tay, thân hình nhanh như chớp điện, một trái một phải tập kích về phía Lâm Bắc Thần.
“Chết hết cho ta.” Lâm Bắc Thần nhanh chóng xông lên trước, tức giận trông như một con tê giác, hai quyền lập tức đấm về hai người nọ.
Rầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
“Á...”
“Phốc!”
Hai thanh niên kia biến sắc, dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc công kích bắn ngược ra sau.
Rầm rầm!
Tấm lưng của bọn họ nặng nề nện trên đất, cánh tay đều bị gãy hết, quần áo trước ngực bị xé rách, trong miệng rồi mũi chảy máu tươi ròng ròng, co giật hai cái rồi lập tức hôn mê tại chỗ, không nhúc nhích gì nữa.
Nét mặt của mấy người ngồi xung quanh bàn dài cuối cùng cũng thay đổi, lộ ra sự kinh ngạc khó tin.
Không phải trong tin tức nói tên bại hoại trở thành Thần Quyến Giả này đã bị phế một nửa à, không có tu vi lẫn Huyền khí sao?
Tại sao lực lượng cơ thể lại mạnh đến cỡ này chứ?