“AAAA...”
Niếp Phù Quang mặt bôi dầu phấn giống như con thỏ bị dẫm vào đuôi kêu lên thảm thiết, hắn nhanh chóng lùi bước về sau, trên gương mặt hiện lên nét kinh hãi khó mà che giấu.
Hắn bị tử sắc đào rỗng cơ thể, hơn nữa lại dưới sự chồng chất linh thảo, đan dược đủ loại tài nguyên trong gia tộc mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Võ Sư, lực chiến đấu chân chính còn không bằng một vài võ giả cảnh giới đỉnh phong.
Đối với kẻ yếu thì hung tàn, với kẻ mạnh thì sợ hãi.
“Gà chết không vịn được lên giá” chính là loại miêu tả tốt nhất dành
cho công tử áo lụa Niếp Phù Quang.
Giờ đây hắn là người đầu tiên bị dọa cho mất mật. Nữ tử cao ngạo cũng biến sắc.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ tới đồ chúa địa phương của cái thành rách nát này lại hung tàn ác liệt như thế, hắn coi quốc pháp là vô vật, nói giết người liền giết người, ngay cả đệ tử quý tộc cũng dám giết.
Việc này không thể tha thứ được.
“Tiểu tạp chủng, ngươi đúng là chán sống mà.” Nữ tử cao ngạo tức
giận kia mạnh hơn Niếp Phù Quang nhiều.
Keng!
Nàng rút kiếm ra, thần kiếm nắm trong tay hóa thành vô số hàn quang bao phủ về phía Lâm Bắc Thần.
Kiếm pháp mỹ lệ. Kiếm khí sinh diệt.
Toàn bộ căn phòng nhanh chóng tràn ngập ý lạnh, trong không khí mơ hồ có từng hạt nhỏ màu trắng đang bay lượn.
Huyền khí hệ băng.
Đây là thuộc tính Huyền khí dị biến của hệ thủy hiếm có.
Cũng là thứ để nữ tử cao ngạo này luôn luôn nhìn từ cao xuống với đám người cùng lứa xung quanh, tự cho mình là tuyệt thế vô song ở chỗ này.
Các đạo băng văn ngân sắc mắt thường có thể nhìn thấy đang lan tràn đến dưới chân Lâm Bắc Thần, dường như muốn quấn chặt hai chân hắn lại.
Không khí tại căn phòng số một đột nhiên ập xuống, nháy mắt biến thành động Huyền Băng đông chết vạn vật.
Sau đó...
“Đờ cờ mà nhà ngươi!” Lâm Bắc Thần cả người khí huyết thịnh vượng không hề bị ngăn cản, hắn vung đại kiếm trực tiếp bổ ra một chiêu.
Ầm!
Nữ tử cao ngạo trực tiếp mang theo cả người cả kiếm bay ra ngoài.
Rầm!
Nàng nặng nề đụng vào tường gỗ trong phòng.
Nhưng tường gỗ mỏng manh không bị đụng đổ, ngược lại nó khởi động những kết giới nhỏ được bố trí đước đó, dấy lên một tầng gợn sóng lăn tăn màu bạc, chấn động nàng bật lại, sau đó lảo đảo ngã trên đất, cả người đau nhức giống như xương cốt bị đánh tan.
“Khụ...”
Nàng phun ra búng máu, bàn tay ngọc ngà máu tươi đầm đìa nắm
chặt trường kiếm, khéo miệng rách ra vết máu đáng sợ.
Gương mặt của nữ tử ngạo mạn tràn ngập nét kinh ngạc, một sự sợ
hãi bao phủ cả người nàng.
Nếu như không phải thanh kiếm đó là thần kiếm, chất liệu cao cấp, chỉ sợ một kích nặng nề vừa nãy của Lâm Bắc Thần đã khiến nàng nối gót theo sau thanh niên áo trắng Chu Chí Văn kia, bị chém thành hai mảnh.
“Một lực phá vạn lực?” Nàng kinh hoảng thất thanh nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Trên thế giới này sao lại có người chỉ dùng sức mạnh của cơ thể liền có thể thúc giục lực lượng của Huyền khí chứ?
Hơn nữa Băng Tinh Cực Hàn của mình kích phát ra lại không thể tạo thành trở ngại và phiền phức cho hắn?
Tên này chính là một con ma thú cao cấp đúng không?
Mà Lâm Bắc Thần giờ đây lại buông tha cho nàng, hắn điên cuồng như hung thần ác sát cầm kiếm trực tiếp chém về phía tiểu vương gia Dư Vạn Lâu.
Bắt giặc phải bắt vua trước. Chửi người phải chửi mẹ trước.
Trước hết cứ xử lý tên chó nhật này rồi hẵng nói. Hai người đồng trang lứa ngồi trên bàn đều biến sắc.
Trước đó bọn họ còn ở trên cao khinh thường Lâm Bắc Thần, mà giờ phút này cả đám đều bị dọa cho mất mật, cho dù tự tin với thực lực của bản thân thì cũng không dám ngăn cản, bọn họ đồng loạt lùi ra sau.
Đức Kiếm xé rách không khí chém tới đỉnh đầu Dư Vạn Lâu. Một kiếm vừa ra, vạn sơn khó cản.
Toàn bộ căn phòng đều bị nó chia cắt làm đôi.
“Ha ha.”
Vị đích tôn của Hải An Vương vẫn ngồi im tại chỗ, hắn cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng dưng giơ tay lên, một chùm sáng ánh tím mờ nhạt bao phủ năm ngón tay, tuy ra tay sau nhưng nó lại cắt vào trong đạo kiếm quang kia, sau đó hắn gẩy tay một cái.
Đinh!
Ông ông ông!
Đầu tiên là tiếng kim loại khẽ khàng va vào nhau vang lên, sau đó trên thân Đức Kiếm xuất hiện từng đạo chấn động với tần suất cao mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, lấy đầu ngón tay kia của Dư Vạn Lâu làm trung tâm đánh vào các chỗ trên thân kiếm, cùng với bàn tay cầm kiếm của Lâm Bắc Thần!
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng to lớn như dời sông lấp bể ập đến.
Hơn nữa trong lực lượng này còn ẩn chứa một loại ám kình cực kỳ quái lạ, tựa như hắn đang tiếp xúc với điện vậy, từng đạo kình lưu màu tím tràn vào khắp cơ thể hắn.
Thân mình Lâm Bắc Thần không khỏi lùi ra sau.
Mỗi bước chân đặt xuống sàn đều kêu tiếng cọt kẹt, dẫm ra một cái dấu chân rõ ràng, toàn bộ Vạn Thắng Lâu tựa như bị chấn động dưới đôi chân hắn, sắp đổ sụp đến nơi.
Mãi đến khi lùi lại 7,8 mét thì hắn mới ổn định được thân hình. Trên mặt đất lưu lại chín dấu chân sâu tầm hơn 3cm, sàn nhà xung quanh dấu chân nứt toát như mạng nhện có thể thấy rõ mồn một. “Ngươi đã chết.” Dư Vạn Lâu lại lười biếng quay về chỗ ngồi.
Lâm Bắc Thần hơi cau mày.
Ý gì đấy?
Bắc Đẩu Thần Quyền của Kenjiro Tsuda à?
Cho dù là Bắc Đẩu Thần Quyền thì cũng chỉ đánh trúng người ta mà thôi.
Lẽ nào là ám kính như lôi điện vừa nãy?
Trong lòng Lâm Bắc Thần cả kinh, theo bản năng thôi động Huyền khí trong cơ thể, chỉ thấy kinh mạch, lục phủ ngũ tạng đều không có vấn đề gì cả, không cảm nhận được có vết thương từ ám kình.