“Lão nô đã đến Hàn gia hỏi thăm, Bất Hối tiểu thư an toàn về đến nhà, trước mắt có thể xác định được, hai tiếng rưỡi trước Thiên Thiên và Thiến Thiến hoàn thành nhiệm vụ đưa Bất Hối tiểu thư về nhà, sau đó bị mất tích trên đường quay về!” Vương Trung nói.
Mày Lâm Bắc Thần từ từ cau lại.
Đây là cảnh tượng trước giờ chưa từng xuất hiện.
Thiên Thiên và Thiến Thiến đều không phải người bản địa, cũng đã sớm mất liên lạc với người nhà, coi như là cô nhi cho nên không thể xảy ra khả năng về nhà, cũng không có khả năng bỏ trốn hoặc là đi theo nam nhân khác, hai người cực kỳ coi trọng cơ hội có thể học ở học viện Sơ Cấp số 3.
Càng không có khả năng đi dạo rồi quên đường về nhà.
Hai thiếu nữ này là người Vương Trung tuyển chọn kỹ lưỡng mua về từ chợ, không những tính cách đơn thuần lương thiện, mà còn được nghiêm khắc huấn luyện, bồi dưỡng ra thói quen làm việc có chừng mực, hiểu biết quy củ, từ trước tới nay sẽ không tự chủ trương chậm trễ công việc.
Huống chi ngay cả đại đội quản thành sơ khai cũng không tìm được hai người họ.
Xem xét tất cả có thể nói rõ đã xảy ra vấn đề.
Chẳng trách Vương Trung sẽ vội vàng như thế.
“Báo cảnh sát chưa?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Vương Trung vội vàng nói: “Báo rồi, cơ mà không có kết quả.” Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa mi tâm.
Gần đây trong thành quá bình yên, ngẫu nhiên cũng có Thiên Ngoại Tà Ma xuất hiện gây rối... đừng nói hai thiếu nữ đó đụng phải tà ma nhé?
Thế thì toang luôn.
“Quang Tương đâu?” Lâm Bắc Thần hỏi tiếp.
“Đã cùng thiếu gia Tiêu Bính Cam dẫn theo cung công của quản thành dốc hết sức tìm người...” Vương Trung nói.
“Đi, đi tìm người.”
Lâm Bắc Thần xoay người đi ra bên ngoài.
Hắn chuẩn bị đi cầu viện với thương hội Thiên Lý Hành của Triệu Trác Ngôn, đoàn huynh đệ Tật Phong, Phương Tiểu bạch cùng với bang phái tư nhân khác.
Mỗi người đều có cách riêng của mình.
Đôi khi có những việc phía quan viên không làm được, có khi bang phái có thể làm được.
Nói xong, vừa quay người lại thấy được một bóng dáng xa lạ chạy đến trước cửa Trúc viện, lớn tiếng nói: “Tại hạ Thành Thiên Thu, phụng lệnh của công tử mời bạn học Lâm đến Vạn Thắng lâu dự yến tiệc...”
Lâm Bắc Thần trực tiếp cắt lời ông ta: “Biến.”
Bây giờ lấy đâu ra thời gian đi dự tiệc chứ?
Đi con mẹ nó tiệc.
Ai ngờ người kia bốp một cái, phe phẩy cánh quạt nói tiếp: “Bạn học Lâm nhìn vật này có lẽ sẽ có hứng thú đi cùng ta nhỉ.”
Đó là đồ của Thiên Thiên.
Là đồ Lâm Bắc Thần đích thân ban tặng.
“Sao ngươi có thứ này?”
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm Thành Thiên Thu, con ngươi trở nên lạnh lùng.
Thành Thiên Thu hơi mỉm cười, dường như đã có dự tính: “Bạn học Lâm đi thì biết thôi.”
Lâm Bắc Thần quay đầu liếc nhìn Vương Trung.
Vương Trung dường như nhớ tới gì đó, ông ta vỗ đầu cao giọng nói: “Nghe đồn hôm nay có người của binh đoàn giao lưu Sai Gia đến thành, người cầm đầu với thân phận cao quý nhất chính là đích tôn Dư Vạn Lâu của Hải An Vương, thứ hai là Niếp Phù Quang con trai thứ mười chín của lãnh chủ Tân Tân, còn lại đều là thiên tài của các học viện lớn trong tỉnh, tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ tối nay đãi khách ở Vạn Thắng lâu, mời những người đồng lứa tham dự, tổng cộng có mười người.”
Lâm Bắc Thần như có điều suy tư.
Hắn quay lại liếc nhìn Thành Thiên Thu.
Thành Thiên Thu cũng là một người trẻ tầm mười tám, mười chín tuổi, dung mạo xuất chúng, ngũ quan đoan chính, hắn mặc một bộ ngọc bào được cắt may khéo léo, tinh thần sáng sủa hơn người bình thường đồng trang lứa rất nhiều.
Nét mặt hắn bình thản, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Bắc Thần, trong con ngươi còn mang theo ý cười, dường như có ý khiêu khích.
Chỉ là một gia nô mà thôi, thế mà lại có phong thái như vậy.
Có thể thấy được tụ tập đêm nay tại Vạn Thắng lâu đều là công tử
thế gia dạng gì.
“Tốt nhất là ngươi lên cầu xin cho Thiên Thiên và Thiến Thiến không xảy ra chuyện gì.” Lâm Bắc Thần hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Dẫn đường.”
“Bạn học Lâm, mời.” Thành Thiên Thu mỉm cười thản nhiên, xoay người dẫn đường.
Lâm Bắc Thần đi hai bước, bỗng dưng nhớ ra gì đó: “Chờ đã.”
Thành Thiên Thu dừng bước, xoay người nhìn về phía Lâm Bắc Thần, ý tứ mỉa mai trong đôi mắt ấy rõ ràng nhiều hơn, mặc dù không nói nhưng giữa chân mày đã viết một câu bốn chữ kiểu: Sao thế, sợ à?
Lâm Bắc Thần đi vào trong phòng cầm mấy bộ quần áo, sau khi tải lên Baidu Netdisk mới xuống lầu.
“Đi thôi.”
Trước khi rời khỏi Trúc viện, hắn nháy mắt với Vương Trung.
Người kia lập tức gật đầu chắc nịch.
Chờ đến khi Lâm Bắc Thần ngồi xe ngựa biến mất trong màn đêm xa xôi, Vương Trung vẻ mặt buồn rầu gãi đầu.
Ánh mắt vừa nãy của thiếu gia rốt cuộc là ý gì nhỉ?
Chẳng lẽ bảo mình và Thành Quản không cần vội, trước mắt cứ án
binh bất động, mọi chuyện đều có người ra tay giải quyết rồi? Trên xe ngựa.
“Lúc này Vương Trung nhất định đã đi tìm Sở Ngân và Đinh Tam Thạch, thuận tiện đi báo cho Tần chủ tế biết, có ba cái đùi to này thì đêm nay trực tiếp đến Vạn Thắng lâu quấy rối đám phú nhị đại và quan nhị đại đấy... cường long mà muốn đè đầu xà của ta ư, đúng là tự tìm chết.” Lâm Bắc Thần vô cùng tự tin nghĩ vậy.
Không hổ là Vương bá đã đi theo ta lâu như thế, chỉ với một ánh mắt đã hiểu hết.
Đúng là không cần nói rõ đã lĩnh ngộ được.
Hắn không nhìn Thành Thiên Thu ngồi phía đối diện, ý thức vừa động bèn lấy điện thoại ra, mở Baidu Netdisk.
“Tiền vàng không thể phục chế thì chắc quần áo được nhỉ? Thử cái coi...”