Trong lòng Lâm Bắc Thần tràn ngập sự mong chờ, bấm vào công năng phục chế không hoàn chỉnh, cố gắng sao chép mấy bộ quần áo để chuẩn bị cho việc thiêu đốt Huyền khí lúc đánh nhau.
Cơ mà...
“Phục chế thất bại.”
Thanh gợi ý vô tình nhảy ra. Lâm Bắc Thần cực kỳ tiếc nuối.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thành Thiên Thu đang dùng một loại ánh mắt cổ quái đánh giá bản thân hắn, sự tức giận của Lâm Bắc Thần còn chưa nguôi lập tức tìm được đối tượng phát tiết.
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” Bại gia tử ánh mắt bất thiện nói. Thành Thiên Thu ngơ ngác, sau đó cười lạnh một tiếng, không tiếp
tục nhìn hắn nữa.
Lâm Bắc Thần lại tiếp tục vô cùng tiếc nuối.
Tên cháu trai này đúng là không theo motip.
Ngươi không thể trả lời một câu “nhìn ngươi đó rồi sao” à?
......
Vạn Thắng lâu.
Căn phòng riêng số một.
Đây cũng là căn phòng lớn nhất trong toàn bộ Vạn Thắng lâu.
Bên trong có động thiên phân chia làm hai phần sảnh và đường.
Sảnh rộng tầm hơn sáu mươi mét, một bên là giá sách bác cổ màu đỏ sậm chỉ thấy trên đó bày những đồ sứ, bên khác là giá binh khí bên trên bày trường thanh kiếm với tạo hình không giống nhau, lớn bé có tất, một bên ở vị trí cửa sổ, bên còn lại ở bậc thang cấp ba, nối liền tới chính đường.
Trong chính đường có một cái bàn to hình tròn có thể chứa được hai mươi người.
Giờ đây các ghế đều đã ngồi đủ.
Ngồi ở trên cùng là một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu tím.
Dáng vẻ trông tầm mười tám, mười chín tuổi, mái tóc đen dài xõa ra, trên trán cài một bội ngọc màu vàng, lông mày dài mảnh, da thịt trắng nõn, môi nhìn có vẻ tím tái viền môi mỏng mà dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tựa như được khắc ra vậy, hắn nghiêng người dựa vào trên ghế, đôi chân run rẩy cười lạnh, không hề có lễ nghi gì hết, toàn thân đều toát ra dáng vẻ “ông đây ngầu nhất thiên hạ”.
Bên phải hắn là một nam tử bằng tuổi mặc áo giáp màu trắng, giáp trụ kiểu dáng trung cấp trong quân đội Tân Tân Lãnh mặc trên người hắn có vẻ lỏng là lỏng lẻo, màu da còn trắng hơn cả nữ nhân, đặc biệt là gương mặt không hề có huyết sắc, khuôn mặt tam giác với gò má hõm xuống, hốc mắt sâu hoắm tái xanh, trẻ tuổi mà dáng vẻ trông như tên túng dục quá độ, còn bôi son trát phấn nữa.
Bên trái là một nữ tử trẻ tuổi mặc váy gấm màu ngọc, da thịt trong suốt lấp lánh, ngũ quan tinh xảo, đường nét trên gương mặt duyên dáng mượt mà, lông mày lá liễu, má hạnh mắt đào, có thể nói là mỹ nhân trẻ tuổi, có điều giữa lông mày nàng không che giấu sự kiêu căng ngạo mạn, biểu cảm nhíu mày dường như trang trí tinh xảo tao nhã ở trong căn phòng này giống hệt nhà cỏ, khó mà lọt vào mắt nàng.
Ngoại trừ những người này ra thì còn có chín thanh niên bằng tuổi khác.
Trong chín người này trừ tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ thì tám người khác đều tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Cả đám ăn mặc quý phái, thần thái kiêu căng, vừa nhìn đã biết xuất thân từ đại gia tộc không giàu cũng quý, đặc biệt là loại khí chất quanh năm do luôn ra lệnh dưỡng thành ra, không phải ai cũng có thể bắt chước được.
“Thiếu gia, người tới rồi.”
Bốn võ sĩ áo đen khiêng hai bao tải đen tiến vào. Bộp bộp!
Bao tải bị ném trên mặt đất.
Hai thân ảnh cố gắng giãy dụa chui ra từ miệng bao. Không phải Thiên Thiên và Thiến Thiến thì là ai?
Hai người mặc đồng phục kiếm sĩ của học viện Sơ Cấp số 3, trên gương mặt thuần khiết mang theo nét kinh ngạc, tóc tai toán loạn rủ xuống bên má che đi trước mắt, cổ ngỗng lộ ra chút da thịt trắng nõn như sương tuyết, mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác cực kỳ đáng thương.
Lúc nhìn thấy hai nữ tử kia, ánh mắt đám nam tử trẻ tuổi trên tiệc rượu không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.
Bọn họ vốn cho rằng loại chúa địa phương ở tiểu thành khỉ ho cò gáy như Lâm Bắc Thần, thì tỳ nữ bên người cũng không thể là đồ tốt gì.
Không ngờ vậy mà lại là dáng vẻ con gái rượu đến vậy, vừa trắng vừa ngây thơ vừa đơn thuần, đặc biệt là biểu cảm kinh hoảng kia, đủ để đánh vào trái tim của đám đàn ông.
“Các ngươi... là ai? Tại sao bắt chúng ta?” Thiên Thiên đứng chắn trước mặt Thiến thiến, nàng cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng có điều thân thể run rẩy kia đã bán đứng nội tâm của nàng, nàng lạc giọng nói: “Hai chúng ta chính là thị nữ của Thần Quyến Giả Lâm Bắc Thần, các ngươi làm vậy là phạm pháp... nhanh thả chúng ta ra.”
“Đúng vậy.” Thiến Thiến ló đầu ra sau lưng Thiên Thiên, nàng nắm chặt nắm đấm: “Bằng không thì Lâm thiếu gia sẽ không tha cho các ngươi.”
“Ha ha?”
“Há há há...”
Đám nam tử trẻ tuổi trong sảnh đều cười vang.
Chỉ có Thôi Minh Quỹ hoàn toàn không biết việc này, hắn biến sắc rồi liếc nhìn nam tử áo tím xõa tóc kia: “Tiểu vương gia, chuyện gì thế này? Không phải nói là tiệc riêng sao? Tại sao lại bắt thị nữ của Lâm Bắc Thần đến đây?”
Nam tử kiêu ngạo mặc áo tím xõa tóc kia ngồi không tựa vào sau ghế, hắn lười để ý đến Thôi Minh Quỹ.
Thanh niên mặt tam giác bôi phấn mặc giáp trắng ngồi bên cạnh lại cười hì hì, xuýt xoa một tiếng, hắn hỏi lại: “Tên cẩu tạp chủng Lâm Bắc Thần chỉ ngang ngược khi trong hang ổ mà thôi, nhưng hắn lại dám dùng thủ đoạn đê tiện làm hại đến tính mạng của Hàn Thành và Đài Nga Tư, điều này rõ ràng là đang thị uy với chúng ta, ha ha, không trút giận được thì sau này sao chúng ta có thể lăn lộn trong giới quý tộc của Phong Ngữ hành tỉnh chứ? Đúng không?”
“Nhưng... cũng không thể âm thầm bắt thị nữ của người ta đến đây.” Thôi Minh Quỹ nói: “Chuyện này truyền ra ngoài thì không dễ nghe cho lắm.”
Nữ tử thần sắc kiêu ngạo cười lạnh một tiếng: “Một tên bại gia tử não tàn hoàn toàn không xứng để chúng ta sử dụng thủ đoạn sạch sẽ đối phó hắn.”