“Hí...!”
Tiếng ngực hí vang lên trước Vạn Thắng lâu.
Trên càng xe và cửa xe đều có ký hiệu hoa đuôi màu vàng, nó dừng trước cửa lầu.
Từ trên xuống dưới là bốn đại hán thân hình vạm vỡ mặc giáp đen, ngay cả gương mặt cũng chùm tấm giáp đen, cả người đều tản phát ra khí tức bất hảo, người lạ chớ gần, bọn họ kéo từ trên xe ngựa ra hai bao tải da rắn màu đen.
“Ưm ưm...”
Trong bao truyền ra âm thanh quái lạ.
Nhìn thứ bên trong không ngừng giãy dụa thì hình như đựng hai vật sống gì đó.
Bốn đại hán nhấc lên rồi trực tiếp xông vào Vạn Thắng lâu.
Cảnh tượng này lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều dân chúng.
“Chuyện gì vậy?”
“Ký hiệu huy chương trên xe ngựa đó là đồ đằng chỉ có quý tộc thế gia mới có, ít nhất cũng thuộc quý tộc thế gia cấp tỉnh...”
“Bốn đại hán mặc giáp đen vừa nãy là nô bộc của quý tộc thế gia à? Trong bao tải bọn họ đựng có vẻ là người nhỉ?”
“Nghe âm thanh thì hình như thế.” “Có lẽ là đào nô phạm vào gia quy.” Mọi người xì xào bàn tán.
Vân Mộng thành yên tĩnh rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng này, người xung quanh Vạn Thắng lâu không khỏi nghị luận sôi nổi, trong mơ hồ đều cảm thấy người của quý tộc thế gia đúng là hơi bạo lực ngang ngược.
......
“Nếu theo bình thường thì cao thủ cảnh giới võ sư thức tỉnh thuộc tính hỏa diễm, ít nhất cũng cần một đến hai giờ mới có thể thuần thục nắm được lực lượng của hỏa diễm, sẽ không đốt chính quần áo của mình, hiện tượng giống như ngươi lúc bắt đầu thức tỉnh đã đốt quần áo cũng không phải không có, sau khi ngươi trở về luyện tập nhiều hơn là được.”
Xe ngựa chạy trên đường núi trong đêm tối.
Trong xe, Lâm Bắc Thần nhớ lại lời mà Tần chủ tế đã nói.
Vị chủ tế của Thần Điện với kiến thức và lý luận ở mặt võ đạo tu vi vượt qua người thường, vậy mà cũng không kém cường giả võ đạo như Đinh Tam Thạch, Lâm Bắc Thần vẫn rất tin phục lời của nàng.
Cho nên lúc ngồi trên xe ngựa hắn đang cẩn thận thử lại thao tác khống chế lực lượng của hỏa diễm.
Bùng!
Ngọn lửa xuất hiện trên cánh tay hắn.
Áo lót và ngoại bào ở phần cánh tay nhanh chóng biến mất.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, liếc nhìn tay trái trần trụi của mình, trong lòng rỉ máu.
Con muỗi nhỏ thì cũng là thịt.
Quần áo chất lượng kém thì cũng là tiền.
Bởi vì muốn nhanh chóng nắm vững Huyền khí mà hắn đã đốt ba bốn chiếc áo choàng rồi đấy.
Đúng là tạo nghiệt.
Rốt cuộc lúc nào mới có thể chân chính nắm giữ loại lực lượng này
để không đốt quần áo nữa chứ?
Xe ngựa trong lúc Lâm Bắc Thần đau đớn tu luyện đã tiến vào thành, khi đến học viện Số 3 cuối cùng cũng dừng ở bên ngoài.
“Từ từ lĩnh ngộ, không thể vội vàng được.” Đinh Tam Thạch dặn dò một câu, sau đó vội vàng quay về ký túc xá của mình.
Hắn phải tranh thủ thời gian chế tạo lại một phiên bản kế hoạch tu luyện 3.0 cho Lâm Bắc Thần.
Tối nay chắc là không có thời gian ngủ nữa.
Thân ảnh của lão kiếm tu nhoáng cái đã biến mất trong màn đêm
xa xăm.
Lâm Bắc Thần đến Trúc viện. Không khí nơi đây có chút khác lạ.
Bình thường lúc Lâm Bắc Thần về nhà, Thiên Thiên và Thiến Thiến sẽ chạy ra đón tiếp đầu tiên, nhìn thấy hai gương mặt trẻ trung xinh đẹp đó tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng mà tối nay hai học viên tỳ nữ đó đều không ra đón.
Ngược lại Vương Trung giống như một con kiến bò trên chảo nóng đang đi lại trong tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, nét mặt nôn nóng gấp gáp, thậm chí còn không cảm nhận được Lâm Bắc Thần đến đây.
Lâm Bắc Thần đi vào trong rồi thổi phù một tiếng, làm cho ngọn nến đang sáng kia tắt ngóm, giở giọng trách cứ: “Tên kia, không phải bổn thiếu gia đã nói với ngươi rồi à, sau này không có việc gì thì đừng thắp nến trong phòng, phải tiết kiệm, cần kiệm giữ nhà, tiết kiệm từng tý một...”
Nói xong, hắn cực kỳ tiêu sái búng một cái.
Bộp.
Trên ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu cam.
Vốn phòng khách đang tối thui lập tức bị ánh lửa chiếu sáng trở lại.
Khỏi cần nói.
Huyền khí thuộc tính hỏa dùng để thắp đèn đúng là thuận tiện.
Vương Trung không kịp phòng bị dọa cho giật mình, nhưng khi nhận ra Lâm Bắc Thần thì hắn nhanh chóng quỳ bộp xuống đất: “Thiếu gia, không xong rồi, xảy ra chuyện...”
“Hửm?”
Lâm Bắc Thần thấy ông hoàng nịnh hót Vương Trung không cảm nhận được ngọn nến trên đầu tay của hắn, lại nhìn biểu cảm kia, trong lòng lộp bộp: “Xảy ra chuyện gì? Đứng dậy hẵng nói.”
“Thiếu gia, Thiên Thiên và Thiến Thiến đã mất tích.”
Vương Trung đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói: “Hôm nay người về muộn, sau khi Bất Hối tiểu thư ăn cơm xong ta không để nàng chờ người, mà bảo Thiên Thiên và Thiến Thiến đưa nàng về nhà, có điều vừa ra khỏi cửa lại không thấy hai người đó quay về, đã qua ba tiếng đồng hồ rồi, lão nô để đại đội quản lý của thành tìm kiếm khắp nơi nhưng không có bất kỳ tung tích nào...”
“Cái gì?” Lâm Bắc Thần kinh hãi nói.
Hai học viên tỳ nữ xinh đẹp yêu kiều kia mất tích sao?