Nàng vui vẻ hoan hô, sau đó dẫn theo một con chim linh điểu, cộng thêm con chó quý tộc chân ngắn và con mèo cam cụt tai mà trước đó say rượu trước cửa đại điện, hiện tại bị nàng cưỡng ép làm vật nuôi.
Bắt đầu quét dọn trang viên, cẩn thận xử lý một phen tượng thần lộ ra chút tồi tàn đã nhiều ngày không tu sửa, tiết kiệm chi phí mời thợ thủ công của Bưu thần hệ đến bảo dưỡng nó.
“Những bình rượu này cũng không thể vứt, có thể đổi được nhiều rượu phết.” Kiếm Tuyết Vô Danh chất đống tất cả chỗ rượu kia ở ngoài thần điện.
Rõ ràng là nàng vô cùng vui vẻ, cảm thấy cả người sáng sủa lên không ít. Cuộc sống suy sụp giống như sắp rời khỏi mình rồi.
Tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, cả người nàng sắp thăng hoa luôn.
“Ha ha, hôm nay sẽ tràn ngập nguyên...” Lúc nàng đang cảm khái sự tốt đẹp của cuộc sống thì bỗng dưng nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới từ đằng xa, sau đó lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa mang ký hiệu của thần hệ Thanh Diệp chở đầy các bình rượu ngon, dưới sự dẫn dắt của con kỳ lân màu xanh từ trên đường núi phía xa phóng xuống, sự cảm khái vừa nãy lập tức biến mất, trong đôi mắt nàng hiện lên chuỗi bong bóng hình trái tim: “Đúng là một ngày tràn đầy mùi rượu.”
Nàng dùng tất cả giá trị tín ngưỡng còn thừa đặt đơn hàng rượu ngon cuối cùng cũng giao đến.
Nửa tiếng sau.
Xe ngựa của thần hệ Thanh Diệp chở theo mấy trăm bình rượu rỗng và hũ
rượu rời khỏi đây.
Trong đại điện, Kiếm Tuyết Vô Danh đã bắt đầu ôm bình rượu uống thỏa thê.
Sáu con chim linh điểu, một con quý tộc chân ngắn và một con mèo cam ngồi xổm bên cạnh nàng với đôi mắt trông mong, liếm những bình rượu rỗng mà nàng đã uống xong.
Quỳnh Tương Ngọc Dịch thấm vào bụng hóa thành tửu lực, tản vào tứ chi xương tủy của thần thể.
Kiếm Tuyết Vô Danh cởi bỏ quần áo, cả người trần trụi khoanh chân ngồi trên tấm thảm đỏ chót, mái tóc dài màu đen rậm rạp xõa ra tựa như thác nước chảy, băng cơ ngọc cốt của nàng dung nhập vào thiên địa, tập trung linh vận của tạo hóa toàn bộ đều bao phủ trong đó.
Ánh trăng sáng ngời lại mơ hồ hiện ra dưới mái tóc đen. Thần lực mỏng manh bắt đầu vận chuyển.
Cánh cửa đóng khăng khít, trong thần điện kết giới mở ra, sáu con chim, một chó một mèo đồng loạt dừng lại động tác liếm rượu, cả đám nhìn về hướng Kiếm Tuyết Vô Danh, thân thể mềm mại, trong con ngươi tràn ngập sự kính sợ, hô hấp nhẹ nhàng cực kỳ có quy luật, dường như chỉ cần có thể hít vào một hơi ánh sáng đó là sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh.
Vạn vật, đều có linh.
......
Màn đêm buông xuống.
Nhà nhà lên đèn.
Khoảng không thần bí và ánh đèn le lói kết nối với bóng đêm.
Trong chốc lát nó đẹp không sao tả xiết, khiến người ta không phân biệt được đâu là tinh hà, đâu là pháo hoa của nhân gian.
Vạn Thắng lâu.
Tửu lâu cao cấp nhất tại Vân Mộng thành.
“Ấy? Là sao? Không phải Vạn Thắng lâu của các ngươi trước giờ đều không cho khách bao hết lô à? Hôm nay sao thế? Vậy mà phá bỏ quy tắc ư? Ta cũng là khách quen của chỗ các ngươi, tại sao không cho ta vào? Muốn bao nhiêu tiền cứ nói, ông đây không trả nổi chắc?”
Đại vương dưa hấu Ngô Phượng Cốc đứng ở cửa lớn lầu một cao giọng chất vấn.
Dưa hấu bùng nổ khiến giá trị của hắn tăng vọt, đã là tỷ phú đếm trên đầu ngón tay trong thành.
Mặc dù địa vị gia đình đã rơi vào ranh giới nguy hiểm, nhưng ở bên ngoài trước mặt mọi người, các cựu công chức của Sở giáo dục rất có khí thế.
Đại trưởng quỹ trực tiếp xông ra, thấp giọng ghé vào bên tai Ngô Phượng Cốc nói gì đó.
Ngô Phượng Cốc biến sắc, một câu cũng chưa nói liền chắp tay với đại trưởng quỹ của Vạn Thắng lâu, sau đó xoay người âm u rời đi.
Điều này làm cho các khách hàng cũ cũng bị ngăn ở bên ngoài còn cảm thấy phẫn nộ kia bỗng dưng giật mình, cả đám đều không ồn ào nữa.
“Chư vị, thật sự rất xin lỗi, hôm nay có cường long bao số lô đến từ tỉnh, mong chư vị quay về cho.” Đại trưởng quỹ áy náy chắp tay.
Đúng lúc này, cửa sổ trên lầu của phòng số 1 mở ra. Một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn hiện lên bên cửa sổ.
“Ấy? Đó không phải là công tử Thôi Mệnh Quỷ của Thôi thành chủ sao?” Có người bất ngờ nói.
Đường đường là đại công tử của thành chủ, tên gọi rõ ràng là Thôi Minh Quỹ, ý lấy làm người trong sáng, không trượt khỏi quỹ đạo, kết quả cũng không biết bị tên nào lớn tiếng hét lên ở trong thành, bây giờ hay rồi, tất cả mọi người đều biết hắn tên Thôi Mệnh Quỷ.
Thành chủ Thôi Hạo mới tới không những ôn nhu tao nhã, khí độ bất phàm, làm người cũng cực kỳ thông minh.
Ông ta vẫn làm theo chính sách cũ của thành chủ Lăng Quân Huyền, rất ít khi sửa đổi cái gì, cũng không tiến hành bổ nhiệm nhân sự quy mô lớn, chấp hành hơn mười mấy ngày mới dần dần chuyển đổi, bảo đảm quá độ ổn định các hạng mục nghị sự trên dưới toàn thành, để lại ấn tượng rất tốt với dân chúng Vân Mộng thành trong những ngày này.
Do đó ngay cả vị thiếu gia của thành chủ tân nhiệm cũng có danh tiếng không tệ.
Nhìn thấy Thôi Minh Quỹ xuất hiện trên lầu, rất nhiều người đều ý thức được, hẳn là chiêu đãi nhân vật quan trọng nào đó.
Vốn đám khách cũ còn đang không hài lòng với chuyện này, dưới sự khuyên bảo của đại trưởng quỹ Vạn Thắng lâu đều xoay người rời khỏi.
Đúng lúc này, nơi xa bỗng dưng có một chiếc xe ngựa màu đen, tiếng vó ngựa như tiếng sấm nhanh chóng lao đến.
Xe ngựa trực tiếp đụng tới, khiến cho đám người trên đường kinh ngạc.