Chậc.
Mệt mỏi quá.
Liếc nhìn bóng lưng của sư phụ, trong lòng Lâm Bắc Thần có một sự cảm động dạt dào.
Mặc dù nhiều lúc Đinh Tam Thạch không đáng tin cậy cho lắm, cũng thường xuyên đến trễ, nhưng sự quan tâm của ông già này với mình tuyệt đối không phải giả.
Công pháp tu luyện, linh thảo linh dược, tài nguyên quý hiếm...
Đủ thứ tốt có thể cho được đều cho.
Cái khác không nói, chỉ mỗi Tử Kim Tỏa Dương và hai viên Huyền thạch thôi, giá trị cũng phải mấy vạn tiền vàng, đoán chừng là tích cóp nửa đời của ông già.
“Sư phụ, người yên tâm đi, Lâm Bắc Thần ta xin thề, sau này nhất định sẽ nuôi người đến cuối đời, nếu như một ngày nào đó người thật sự quy tiên, đồ nhi nhất định sẽ đào cho người một ngôi mộ lớn, chuẩn bị thọ y vàng kim, quan tài vàng kim, mộ huyệt hoàng kim, nếu như người có nhu cầu, thì cho dù là mạ vàng cho bia mộ, trên mộ trồng Tử Kim Tỏa Dương đều được hết!”
Lâm Bắc Thần xúc động đến mức âm thầm thề thốt. Sau đó hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác...
Trên thế giới này đâu phải chỉ có một võ sư thức tỉnh Huyền khí thuộc tính hỏa.
Thế lúc bọn họ đang chiến đấu rốt cuộc làm cách nào mà có thể giữ quần áo để không bị thiêu đốt thành tro?
Đừng nói cường giả thuộc tính hỏa khi đánh nhau đều mang theo cái mông trần đấy nhé?
Chẳng nhẽ bọn họ có kỹ xảo đặc biệt? Hay là chỉ có mỗi mình hắn như thế?
Lâm Bắc Thần ôm nỗi hoài nghi cực lớn mà thuần khiết đến sau điện học bài.
Trên đường đi có vô số thiếu nữ tế tư trẻ trung, ngọt ngào chào hỏi hắn nhiệt tình.
Trong lớp học.
Nghi nghe thấy vấn đề hỏa diễm và quần áo mà Lâm Bắc Thần hỏi, trên gương mặt tuyệt mỹ và bình tĩnh của Tần chủ tế cuối cùng cũng xuất hiện nét kinh ngạc.
Ha ha ha, quả nhiên ngay cả Tần chủ tế có công phu dưỡng tâm cực tốt cũng bị phương thức thức tỉnh huyền khí khác lạ của hắn làm cho kinh ngạc.
Hết cách rồi.
Mang trong mình sự tài hoa giống như mang bầu vậy, thời gian lâu muốn
khiêm tốn cũng không che giấu nổi. Lâm Bắc Thần sung sướng nghĩ thầm.
Kết quả Tần chủ tế hơi cau mày, câu từ nói ra lại là: “Ý của ngươi chính là, bây giờ ngươi không mặc quần?”
Vị nữ chủ tế được dân chúng Vân Mộng thành coi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, khôi phục sự bình tĩnh vốn có, ánh mắt liếc nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, nàng thản nhiên nói: “Ngươi còn nhỏ... đi đi, đi mặc quần rồi hẵng lên lớp.”
Lâm Bắc Thần có một loại ảo giác bị nhìn thấy. Hắn lập tức lấy hai tay che lại.
Mặc quần không thành vấn đề gì.
Chỉ là...
Tần chủ tế ơi, ánh mắt của ngài mang theo sự ghét bỏ là thế nào đấy?
Hắn không dám nhiều lời nữa, vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài, chờ sư phụ
mang áo lót và giày dép mới tinh sau khi thay xong mới đi học.
......
Ở thế giới nào đó.
Thời tiết nắng nhẹ.
Không khí trong lành tràn ngập lực lượng tinh khiết của nguyên tố ion.
“A, cái con gà trống sắt này, một sợi lông cũng không cho nhổ, lần đầu tiên ta gặp phải đấy, có tín đồ nào lấy lại tiền vàng đã đặt vào mâm cống không.”
Kết thúc cuộc đối thoại với Lâm Bắc Thần, Kiếm Tuyết Vô Danh nở nụ cười tinh ranh trên gương mặt trắng nõn không tì vết.
Đúng là keo kiệt.
Nguyền rủa ngươi trước khi phi thăng vĩnh viễn là trai tân.
Nàng mở to mắt nhìn Lâm Bắc Thần lấy lại tiền vàng, nỗ lực khống chế rồi mới miễn cưỡng kìm nén xúc động muốn thi triển thần thuật cướp lại đồng tiền vàng kia.
“Thôi, thôi, luyến tiếc tiền bạc vẫn không giữ được Lâm Bắc Thần.” Kiếm Tuyết Vô Danh cố gắng thuyết phục bản thân.
Tổng thể thì nàng rất hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của mình. Thao tác này đúng là thông minh mà.
Kiềm chế sự tham lam, mất bò mới lo làm chuồng, hoàn toàn trói chặt Lâm Bắc Thần lên chiến xa của mình.
Anh đẹp trai này cho dù có tràn ngập oán giận cũng phải ngoan ngoãn phối hợp với mình.
Nếu như để hắn biết mình chính là Kiếm Chi Chủ Quân... Vậy thì sau này khỏi làm ăn gì nữa.
Ngắt màn hình liên lạc với tượng thần, Kiếm Tuyết Vô Danh nở nụ cười tươi như hoa.
Lúc nàng đang muốn đứng dậy thì bỗng dưng biến sắc.
Một tia xích mang đỏ sẫm ẩn chứa sát khí kinh người lóe ra giữa chân mày. Nàng lập tức chìa tay ấn vào đấy.
Đầu ngón tay nàng có một ảo ảnh vầng trăng tròn hiện ra, từng đạo tia sáng nguyệt quang phác họa ra lục mang trùng điệp và tam giác, đồ án phức tạp hình tròn tổ hợp lại một chỗ, một trận pháp phong ấn cực kỳ thần bí như biển khói lấp lóe rõ ràng.
Sau một nén nhang, sát khí đỏ sẫm ở nơi chân mày mới dần biến mất. “Phù...” Kiếm Tuyết Vô Danh thở phào một hơi, có điều trên gương mặt yêu
kiều thanh thuần kia bất ngờ để lộ sự nhợt nhạt và mệt mỏi.
“Thế mà đúng ngay lúc này...” Nàng nằm trên một tấm chăn màu đỏ rực,
ngửa mặt lên nhìn trời như suy tư. Tiếp theo tâm niệm khẽ động.
Từng đạo ánh sáng sắc trăng thẩm thấu vào da thịt lạnh mát của nàng, du ngoạn trong thân mình không tỳ vết kia, mà chỗ trống trong người cũng hắt ra những đồ án kỳ lạ, tạo thành các huyễn ảnh quang ảnh to lớn như trời sao tinh tú, dường như đây là một tinh vực vô tận điểm thêm chút ánh sáng nhấp nháy không rõ, lại tựa như sao trời vụt sáng trong đêm tối.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới thở ra một hơi. Ánh sáng trên người và xung quanh dần tản đi.
Sắc mặt nàng hồng nhuận, cả người cũng khôi phục tinh thần, ánh sáng trong con ngươi nhiều hơn.
“Thời gian vẫn còn kịp, một ngày mới lại bắt đầu.”