Cười dạy dỗ con trai đôi câu, Thôi Hạo nói tiếp: “Con chỉ nhìn thấy sức mạnh của phe phái Vệ Danh Thần, lại không nhìn thấy tiềm lực sau lưng Lâm Bắc Thần, con thật sự cho rằng Chiến Thiên Hầu chết thì thế lực sau lưng hắn sẽ hoàn toàn tan rã sao.”
“Hài nhi dĩ nhiên không nghĩ như vậy, nhưng nghe nói Lâm Bắc Thần đã cự tuyệt sự lôi kéo của đám người Tiếu Vong Thư, đám người chủ động tìm tới cửa Chiến Thiên Hầu còn chửi bới, sợ hết hồn hết vía, nhất là Ưng Vô Kỵ, còn tức giận mắng nhiếc vô số lần như thể chẳng dạy dỗ được...”
Thôi Minh Quỹ nói: “Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn bị tách khỏi lực lượng còn sót lại của Chiến Thiên Hầu, chẳng lẽ họ chỉ đang đóng kịch thôi sao?”
Thôi Hạo cười một tiếng, ra hiệu cho con trai ngồi xuống trước, từ tốn nói: “Có phải diễn hay không thì ta không biết, nhưng ta có thể chắc chắn nói cho con biết, đám người Tiếu Vong Thư, Ưng Vô Kỵ cho tới bây giờ đều không phải là lực lượng nòng cốt trung thành của phe Chiến Thiên Hầu, bọn họ thiển cận, thấy Lâm Bắc Thần trở thành Thần Quyến giả liền lợi dụng Thiên Tử để làm chư hầu, đưa Lâm Bắc Thần lên một phương thế lực, ha ha, bọn họ quá ngây thơ, sức nặng của bọn họ còn chưa đủ!”
Thôi Minh Quỹ kinh ngạc nói: “Tiếu Vong Thư là hành chính quan đệ nhất của Phong Ngữ Hành tỉnh, Ưng Vô Kỵ lại là sở trưởng cao nhất của Sở cảnh vụ, nhân vật như vậy còn không được coi là nhân vật cốt cán của Chiến Thiên Hầu sao?”
“Con vẫn còn quá trẻ, chưa từng trải qua thời đại huy hoàng nhất của Chiến Thiên Hầu, không biết vị quân thần địch quốc này khủng khiếp như thế nào, con chưa bao giờ thấy cảnh vô số tín đồ và những người ủng hộ xếp hàng cả trăm dặm chào mừng ông ta khi ông ta ngăn cơn sóng dữ, đắc thắng trở về...”
Thôi Hạo nói xong như chìm vào ký ức xa xăm, trên mặt thoáng hiện lên một tia rung động.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài nói: "Thời kỳ đỉnh cao nhất, trong đế quốc có vô số quan chức trẻ tuổi. Bọn họ đều là hâm mộ Chiến Thiên Hầu, điên cuồng sùng bái, mũi kiếm của Chiến Thiên Hầu chỉ, vô số người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình xung phong... Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam vượt qua chín danh tướng cùng thời khác rất nhiều. Ở thời đại đó, Tiếu Vong Thư xách giày cho Chiến Thiên Hầu cũng không xứng.”
Khuôn mặt của Thôi Minh Quỹ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn nghe cha mình miêu tả một người bằng giọng điệu kính trọng như vậy. Tựa như vào lúc này, ngay cả hắn cũng có thể nhìn thấy vị chiến thần kia đang đứng ở đó, mũi kiếm chỉ ra, dáng vẻ vô địch. Những điều này cũng là lần đầu tiên hắn nghe.
“Nhưng...Về sau, tại sao sức ảnh hưởng của Chiến Thiên Hầu không nổi bật như ở thời đại của cha?” Hắn không nhịn được hỏi.
Thôi Hạo thở dài, nói: “Có thể là bởi vì anh hùng sẽ luôn già đi, có thể là tâm tư chặt không đứt, lại có thể là ánh sáng đã tận lực thu liễm, hoặc có thể là có thịnh cũng có suy... Nói tóm lại thần bất khả chiến bại cũng có khoảnh khắc đi xuống thần đàn.”
Thôi Minh Quỹ nghe thấy những lời này của cha mình, nhất thời không biết nên nói gì. Rất nhiều người biết câu chuyện về Chiến Thiên Hầu, nhưng những truyền thuyết vô cùng chói lọi này, dường như đã qua rất lâu rồi.
Đặc biệt là khi kết thúc trận chiến cuối cùng của cuộc đời hắn với tư cách là Chiến Thần, với một thất bại vẽ ra dấu chấm hết, cả con người đã trở thành tội đồ của đế quốc, tất cả vinh quang và huy hoàng trước đây đều biến thành tro tàn. Vết nhơ che lấp vinh quang, để rất nhiều kẻ sinh ra sau này ảo tưởng rằng ‘cái gọi là Chiến Thần cũng chỉ như vậy’.
Thôi Minh Quỹ thậm chí còn có một cảm giác kỳ lạ... có lẽ như cha mình cũng là một trong những người hâm mộ Chiến Thiên Hầu.
“Điều mà nhiều người không biết là Chiến Thiên Hầu là chiến thần thứ hai của đế quốc, trước hắn đã từng có một vị chiến thần bất khả chiến bại giống vậy, hiển hách trong một khoảng thời gian, ép một đời chiến tướng của hai đế quốc lớn cùng một thời đại không thể thở nổi, mà vị chiến thần này với Chiến Thiên Hầu lại có quan hệ truyền thừa...”
Thôi Hạo hiển nhiên rất có hứng thú với chủ đề này, hiếm có dịp nào hắn mở miệng trò chuyện, dứt khoát tạm dừng giải quyết công việc chính vụ của mình, ngâm một tách trà rồi tiếp tục nói: “Hai thế hệ chiến thần, mấy trăm năm kinh doanh, không nói là học trò tứ phương, nhưng cũng có thể nói là bạn cũ khắp nơi, cho dù về sau có thu liễm chút nhưng cũng gặp phải đại họa, cái gọi là rết trăm chân chết còn giãy dụa thì nói gì đến một phe phái kinh khủng như vậy, làm sao chỉ còn vài người như Tiếu Vong Thư, Ưng Vô Kỵ chứ?”
Thôi Minh Quỹ kinh hãi, những bí mật này, hắn thực sự không biết, những điều này chưa từng đề cập trong sách lịch sử hiện đại của đế quốc, ngay cả trong các truyền thuyết dân gian, cũng có rất ít thông tin như vậy.
“Chiến thần đời đầu là ai?” Thôi Minh Quỹ không nhịn được hỏi.
Thôi Hạo nhấp một ngụm trà, nói: “Là ở Vân Mộng thành nhỏ bé này, con cũng có thể đoán được.”
“Hả?” Thôi Minh Quỹ ngạc nhiên: “Ngay tại Vân Mộng thành? Cái này...” Hắn nghĩ ra mấy cái tên, nói ra một số khả năng, nhưng đều bị phủ nhận từng cái một.
Thôi Hạo nói: “Đừng nói không đoán được, cho dù ta nói cho con biết, con hẳn là sẽ không tin, chính là vị lưu luyến gánh hát, ngang dọc nơi bướm hoa, Lăng Thái Hư, hiệu trưởng đại nhân của học viện Sơ Cấp Số 3.”