Cuối cùng thì bữa tối cũng đến, mùi thơm tràn ngập toàn bộ Trúc viện, tên chó Vương Trung không sớm không muộn lại trở về đúng lúc này, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng cảm giác mình được giải phóng, lập tức gọi mọi người ăn cơm.
Nhưng giữa bữa ăn, hai người Thiên Thiên cùng Thiến Thiến phải lần lượt xuống bếp hai lần, bởi vì Tiêu Bính Cam ăn quá nhiều.
Cho dù Lâm Bắc Thần trước đó đã nói qua, hai nữ nhân cũng đã chuẩn bị phần ăn dành cho bảy người, nhưng vẫn không đủ, hơn nữa Tiêu Bính Cam mới vừa tiến vào trạng thái đã gần hết đồ ăn rồi.
“Đệ đệ, mẹ ngươi nuôi lớn ngươi như vậy thật không dễ dàng.” Lâm Bắc Thần thở dài.
Tiêu Bính Cam vừa điên cuồng lùa cơm vừa gật đầu nói: “Ừm, ừm ừm.”
Sau bữa tối, Thiên Thiên cùng Thiến Thiến đưa Hàn Bất Hối về nhà.
Quang Tương tiếp tục làm bài tập về nhà của mình, đẳng cấp của con chuột chũi này đã thay đổi từ việc biết chữ sang nghiên cứu thi từ ca phú, mấy ngày nay Lâm Bắc Thần lại cho nó thêm bài tập, đó là nghiên cứu các điển tịch thần đạo, dù sao trải nghiệm đau đớn núi sách biển đề này, mình cũng không thể một mình chịu đựng đúng không? Ý tưởng của Lâm Bắc Thần chỉ đơn giản như vậy.
Đèn vừa lên, Vân Mộng thành không có giới nghiêm, vẫn sầm uất như cũ. “Ca ca, ta hiểu rồi, đến đánh ta đi.” Tiêu Bính Cam ở trong sân gọi ra. “Bắt đầu bây giờ à?”
Lâm Bắc Thần nằm trên ghế tựa trong sân, vừa hưởng thụ sự xoa bóp của những ngón tay thon dài của Thiên Thiên, vừa cắn quả nho đã được Thiến Thiến bóc vỏ, lười biếng nói: “Đệ đệ, ca ca ta còn phải nghỉ ngơi cho khỏe... để Quang Tương giúp ngươi luyện đi.”
Tiêu Bính Cam nói: “Nó... quá nhỏ.”
Quang Tương kích động kêu lên một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ cần không phải làm bài tập về nhà, bảo nó làm gì cũng được.
“Ngươi dùng lực nhiều chút.” Tiêu Bính Cam chỉ vào bụng mình, nói: “Nào, đánh vào đây.”
Hắn đã nghiên cứu rất kỹ pháp môn Vô Tương Kiếm Cốt rồi, nhất định phải có lực đủ mạnh, không ngừng đánh vào hắn, mỗi đòn đều đạt tới cực hạn của hắn mới có thể phát huy tác dụng trong tu luyện.
Chịu được cú đánh mạnh nhất thì công pháp luyện sẽ mạnh nhất. Những chữ này cho tới bây giờ đều là ý nghĩa nồng cốt.
Không giống như Lâm Bắc Thần, Tiêu Bính Cam đã từng bước trau dồi môn công pháp này, kinh nghiệm trong lĩnh vực này thực sự rất phong phú, hắn sợ sức Quang Tương không đủ.
Bùm!
Quang Tương đánh ra một quyền.
Bụng của Tiêu Bính Cam bị trúng một quyền.
Nhìn nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt mập mạp trắng nõn, miệng còn chưa kịp nói ra chữ ‘A’, cả người đã hóa thành một bóng đen, trực tiếp bị đánh bay lên, ngã về phía ngoài tường.
“Sao sức mạnh lại có thể lớn như vậy a a a a...”
Cách đó khoảng hai mươi mét, tiếng hét kinh hoàng của Tiêu Bính Cam vọng lại.
Vù!
Một bóng hình hạ xuống sân nhỏ.
Lâm Bắc Thần còn tưởng là Tiêu Bính Cam đã trở lại, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của người đó, hắn không kìm được vẻ sửng sốt, một nụ cười vui vẻ xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, hắn lập tức từ trên ghế nằm nhảy cỡn lên.
“Sư phụ.” Hắn trực tiếp quỳ trên đất, nói: “Người cuối cùng cũng trở lại, ta nhớ người muốn chết.”
Lão nhân gia người còn nhớ mình có một tên đồ đệ như ta sao?
Người xuất hiện trong sân chính là Kiếm Tiên Đinh Tam Thạch đã lâu không xuất hiện.
...
“Không cần kiểm tra, người đâu, trực tiếp đưa thi thể đến cảnh vụ sở, ghi vào danh sách, phái người đi thông báo với người nhà của Hàn Thành và Đài Nguyệt Tư, để bọn họ tới nhận thi thể đi.”
Thành Chủ phủ.
Thành chủ Thôi Hạo mới nhậm chức thở dài một cái, xua tay.
Thi thể của hai người Hàn, Đài được phủ bằng vải trắng, bị đưa xuống.
“Thưa cha, hài nhi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, là hai người Đài Nguyệt Tư quá ngông cuồng, tự cho là thiên tài đến từ học viện của thành phố lớn, không coi người ở Vân Mộng thành ra gì, không có lý do mà trêu chọc Lâm Bắc Thần, kết quả đá phải tấm sắt, nhưng chuyện này chúng ta phải giải thích thế nào đây?” Thôi Minh Quỹ nhìn cha có chút lo lắng.
Nương mất sớm, cha đã đưa hắn đến đây từ khi hắn còn nhỏ, hai cha con nương tựa vào nhau mà sống, hắn biết rõ cha mình lần này có được chức thành chủ, bỏ ra cái giá không nhỏ, vừa lên nhậm chức lại gặp phải chuyện đau đầu này, sợ là phải mất ngủ mấy ngày.
“Ha ha, giải thích? Giải thích cái gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Thôi Hạo hiện lên một nụ cười nhẹ, nói: “Con a, tuổi còn trẻ mà suy nghĩ nhiều quá, cha bây giờ đã là người đứng đầu thành rồi, không như trước kia... con vừa nói tới cái gì không có lý do mà trêu chọc Lâm Bắc Thần? Ha ha, thật sự không có lý do sao? Bọn họ cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ không biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm sao, chuyện mình đã lựa chọn thì phải gánh chịu hậu quả, hai nhà Hàn gia cùng Đài gia muốn truy cứu thì phải đi truy cứu Lâm Bắc Thần chứ, có quan hệ gì với cha sao?”
Thôi Minh Quỹ ngẩn người, phản ứng của phụ thân làm hắn rất ngạc nhiên.
“Cha, nói thì như vậy nhưng hài nhi luôn cảm thấy Lâm Bắc Thần này quá điên cuồng, trong bữa tiệc chiêu đãi của cha mà hắn cũng dám vứt thiệp mời không đến, bây giờ lại giết người ở trong thành, thật là một kẻ cứng đầu, chẳng lẽ không nên dạy dỗ hắn một chút sao?” Thôi Minh Quỹ lại nói: “Ít nhất cũng phải bày ra một chút thần thái của cha, bây giờ Vệ Danh Thần thế lực lớn, hắn đã đánh bại hai mươi mốt cường giả tuổi trẻ ở Phong Ngữ Hành tỉnh giữa ban ngày ban mặt rồi, rõ ràng là đang tạo thế, sợ rằng Vệ gia lại sản sinh ra một nhân vật lớn, cha không lo sao?”
“Nhóc con, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện cổ hủ này, con mới chỉ là một thiếu niên mà đã cư xử như một ông già, cứ nghĩ đến chuyện triều chính.” Thôi Hạo cười nói: “Là một người cha, ta hy vọng con có thể sống hết mình với tuổi trẻ đam mê và nhiệt huyết giống như Lâm Bắc Thần vậy.”